Cấm đoán phi lý cũng là bạo lực
Con trẻ tìm được niềm vui thực sự và phát triển một cách toàn diện, hài hòa khi chúng được sống trong thế giới của trẻ thơ. Trẻ con không phải là người lớn thu nhỏ. Người lớn dẫu có yêu trẻ đến mấy, dẫu có hiểu tâm lý trẻ đến mấy thì cũng chẳng thể sống cuộc sống trẻ thơ. Do đó chẳng nên dùng quyền uy để làm hỏng môi trường trẻ thơ của trẻ. Sự cấm đoán phi lý cũng là một hình thức bạo lực.
Vừa thấy cháu Bin, nhà bên cạnh, thấp thoáng ở đầu ngõ, vợ tôi khép vội cánh cổng rồi quát con lên nhà đi tắm. Con Tĩn nhà tôi thích chơi với Bin lắm nhưng thấy thái độ dứt khoát của mẹ đành xị mặt lẳng lặng vào nhà. Nó không dám vùng vằng hay nũng nịu, bởi không chỉ lần này mà nhiều lần trước, hễ thấy Bin sang chơi là mẹ tỏ vẻ khó chịu. Trí não dẫu non nớt nhưng nhạy cảm giúp nó nhận ra rằng, mẹ không muốn nó chơi với Bin.
Lựa lúc không có con ở bên, tôi ôn tồn đến bên cạnh vợ, nói trẻ con cứ để chúng chơi với nhau, như thế tốt hơn. Vợ tôi gay gắt: Con bé Bin ấy, anh không biết à, nó khôn quắt mặt ra đấy! Nó toàn ăn dỗ thôi. Khổ, con Tĩn nhà mình đù đờ, có gì lôi hết cho nó ăn…
Tôi tạm dừng cuộc trò chuyện vì thoáng nghe tiếng con Tĩn đâu đó, vả lại vợ tôi cũng đã hơi lên giọng, có lẽ không giữ được bình tĩnh.
Vợ tôi làm trong lĩnh hợp tác quốc tế, đối ngoại, làm dự án với nước ngoài nên công việc rất căng thẳng. Cáu bẳn rồi chuyện nọ sọ chuyện kia, một phần có nguyên nhân từ áp lực công việc. Mỗi bận như thế, tôi đều khuyên vợ nên tắm giặt, nghỉ ngơi, ăn uống, thư giãn cho đỡ mệt. Cách thức đơn giản thế thôi nhưng rất hiệu quả. Sau khi nghỉ ngơi, vợ tôi trở nên dễ tính, dịu dàng và mềm mại hẳn. Con bé Tĩn khôn ra phết, biết chọn thời cơ, cứ nhè đúng lúc mẹ tắm giặt cơm nước xong, đang chuyện đông chuyện tây với tôi thì mới xin phép đi chơi.
Do nghề nghiệp nên vợ tôi có dịp tiếp xúc với đồng nghiệp người nước ngoài, thi thoảng có những chuyến xuất ngoại. Có thể nói vợ tôi là người phụ nữ hiện đại, cầu tiến, ham học hỏi những cái mới. Hễ có lớp bồi dưỡng về quản lý, về maketting, thậm chí về kỹ năng diễn đạt trước đám đông…, cô ấy rủ tôi cùng tham gia, đặc biệt là các lớp do chuyên gia nước ngoài dạy.
Sau mỗi dịp được tiếp xúc hoặc học hỏi như thế, vợ tôi hứng thú thực sự, nói câu ngạn ngữ “làm đầy tớ thằng khôn còn hơn làm thầy thằng dại” luôn đúng anh ạ. Thấy cơ hội đã tới, tôi hỏi: Thế em thấy con Bin cạnh nhà mình có khôn không? Thoáng chút ngạc nhiên vì tôi chuyển đề tài cái rụp, là người nhanh trí, vợ tôi hiểu ngay nên cười cười, chẳng nói gì. Được thể, tôi trêu, nói nước Mỹ có “khôn” không, “khôn” quá đi chứ; nước Pháp có bình đẳng, bác ái không, có chứ. Hai “ông” đế quốc thực dân này trước đây còn xâm lược ta nữa cơ, thế mà bây giờ ta “mong muốn là bạn”, “sẵn sàng là bạn”, rồi tiến thêm một bước, “ là thành viên có trách nhiệm” nữa cơ mà.
Chuyện quốc gia đại sự nói cho vui cốt để nhắc lại chuyện cấm đoán con Tĩn nhà tôi chơi với cháu Bin hàng xóm. Đành rằng phải hướng tới những người bạn tốt để tạo môi trường phát triển lành mạnh cho trẻ, nhưng việc đó nên thực hiện một cách hết sức tế nhị.
Trẻ thơ phải được sống đời sống trẻ thơ thì chúng mới có niềm vui và hạnh phúc. Chỉ sống trong môi trường như thế chúng mới phát triển một cách toàn diện, hay nói một cách nôm na, là chúng mới khôn lên được. Cấm đoán một cách phi lý với trẻ xem ra cũng là một hình thức bạo lực. Bởi vì rõ ràng khi đó, bậc cha mẹ dùng quyền uy để buộc con làm theo ý mình mà không thể đưa ra lời giải thích thỏa đáng./.
Ngô Thiệu Phong