Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011

Nhật ký Philippin ( phần II)

Sang tận Phi mới khám phá được một điều, mỗ và Mai Văn Lạng cùng chung một loại bệnh. Tối thứ 2 mỗ đau đầu gần chết, Lạng bóp và đánh gió; tối thứ ba, Lạng gần chết vì đau đầu, mỗ đánh gió và bóp đầu cho nó. Bệnh thời tiết. Hai đứa cùng cố tin là như vậy chứ không phải cái u cái cục gì trong não.

Lạng ốm nên không dự được cuộc họp tháng của KPB (Hiệp của của người làm PTTH Philippin) vào lúc 19h30. Nhòm vào danh sách cuộc họp thấy 168 đài PTTH tham dự, vắng đại diện mấy chục đài. Hình như đài công (do chính phủ tài trợ, kiểu như VOV ) không nằm trong KBP. Hỏi về bà này ông kia ở đài công, mấy thằng KBP gõ trán một hồi rồi à à ừ ừ. Bọn này quan liêu. Ở VN, nói VOV, VOV giao thông; hỏi GS-TS Vũ Văn Hiền, Vũ Minh Tuấn …, nam phụ lão ấu biết tất tật, thế chứ.

Ăn bữa tối rất qua loa rồi ngồi luôn tại bàn ăn họp từ 19h30 đến 22h00 chứng tỏ bọn KBP này biết thực hiện khẩu hiệu của người Việt: Thời gian là vàng.

Cuộc họp hàng tháng của một hội thế mà KBP cũng chào cờ một cách cực kỳ nghiêm trang. Tất cả đều để tay lên ngực trái, mặt hướng về quốc kỳ, miệng hát quốc ca Philippin, hát rất đều chứng tỏ rất thuộc. Hết quốc ca, mỗ ngồi xuống nhưng vẫn thấy bọn họ đứng nên lại tẽn tò đứng dậy. Hóa ra họ còn đọc một lời thề gì đó, thái độ vô cùng nghiêm túc và trang trọng. Hà Quý Thống ghé tai Ngọc Anh hỏi nhỏ: Chào cờ của hiệp hội à? Ngọc Anh giãy nảy: Đâu, quốc kỳ đấy thôi. Quý Thống ngạc nhiên, nói thiếu chút nữa hát đài ca: “Đây tiếng nói Việt Nam”. Bác Hiền về mất rồi chứ không thì Hà Quý Thống còn lên. Tiếc!

Chứng kiến buổi chào cờ trang trọng của dân Phi, bỗng dưng mỗ thấy xấu hổ khi nhớ ở đâu đó người ta tống cái đĩa có bài quốc ca vào rồi cả đám lầm bầm như khấn ông bà ông vải. Con gái mỗ là thành viên trong đội trống của trường. Sau hôm đi đánh cho hội nghị tổng kết hè của phường, về phụng phịu, nói bọn con đánh trống bài quốc ca mà ở dưới chẳng ai hát. Buồn thắt ruột! Chẳng biết trả lời thế nào.

Có người cứ đi tây về nói tây thế này tây thế kia, cứt của tây cũng lạ. Mỗ cảnh giác và ý thức được điều đó, nhưng dẫu sao, cái gì nó hay mình công bằng mà nhận xét. Ở cuộc họp tháng của KBP, ngoài chủ đài còn có một số nhà tài trợ và doanh nghiệp. Nam nữ đủ cả, phần đông đều từ trung niên đổ lên, vì cỡ đó mới đủ tiền, kinh nghiệm và uy tín để làm chủ một đài tư nhân trong môi trường cạnh tranh sống còn. Tưởng họ nói tiếng Tagalog - tiếng Philippin, ai dè bọn này phang toàn tiếng Anh, trời ạ! Thấy họ viết radio là radyo, mỗ nhếch một bên mép cười, nhưng ở hội nghị này, từ ông bạc tóc đến các bà sồn sồn đều làu làu Anh ngữ thì mỗ mồm chữ A mắt chữ O. Kinh.

Cuộc họp nói tiếng tây và cách họp cũng tây. Trên bàn ông chủ tịch KBP có một cái búa gỗ như bọn tòa án hay dùng. Ai cũng bắt đầu phần trình bày với câu Ladies and Gentlemen… Bố Ổn thấy lạ, hỏi nó không kính thưa GS-TS, bí thứ đảng ủy, tổng giám đốc; kính thưa bà… chủ tịch… tổng thư ký, nhà văn, nhà thơ, nhà viết kịch, NSƯT … như mình à. Híc, thiếu tôn trọng đến thế là cùng. Thế mới biết phong cách họp XHCN ưu việt, con người được thượng tôn.

Báo cáo hội nghị không dài, nhưng phần tài chính kê rõ trong tháng KBP đã dùng tiền vào những khoản gì, hết bao nhiêu còn bao nhiêu. Duy có mục chi cho đoàn VOV vừa sang là để trống. Chủ tịch KBP chỉ tay xuống bàn có đoàn của mỗ cười, nói riêng phần này, chúng ta tạm chưa nhắc tới. Nhắc tới thế nào được vì mỗ còn đòi đi xem sex-show nữa cơ mừ. He he.

Rất minh bạch, hôm làm thủ tục check in khách sạn, KBP xếp nữ và trưởng đoàn một phòng riêng, anh em muốn ngủ chung cho vui nên trả lại một phòng nhưng KBP cũng quyết không chấp nhận. Tài chính minh bạch thế thì trả lại cũng chẳng giải quyết được gì, không khéo lại mang tiếng. Riêng khoản này thì KBP nên học tập VN, nhỉ?

( còn nữa )

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ