Thứ Tư, 21 tháng 9, 2011

Nhật ký Philipin.

Sau hai lần đi nước ngoài một mình, lần này đi vài người nên vui, chẳng lo đếch gì hội họp, tham luận, làm chương trình…

Phi có dân số tương đương VN, chắc mức sống cũng tương tự, nhưng thấy họ cơ bản và vững chắc hơn ta nhiều. Đường phố ở trung tâm gần chục làn, xe máy gần như không có, hoặc có chăng chỉ ở các vùng phụ cận.

Đón đoàn VN tại sân bay Philippin có một thằng tây da nâu cao chừng 1m8. Nó đón ngay tại đầu “ống” từ máy bay dẫn vào, tay giơ cao tờ giấy in hai chữ THIEU PHONG và DINH NAM, để chắc không lọt một thằng VN lớ ngớ nào? Bà Ngọc Anh ngờ ngợ dòm dòm, nó hỏi có phải THIEU PHONG không. He he, mỗ chỉ là delegate, là member, trưởng đoàn quái đâu mà cũng oách phết.

Hỏi mới biết thằng này phụ trách một bộ phận gì đó ở sân bay. Bất cứ đoàn hoặc cá nhân nào trực thuộc chính phủ VN (và các nước khác nữa?) đều được đón trọng thị như thế. Ôi chao! Bao thứ giấy tờ, tờ khai nọ kia nó thu hết gom thành một đống, đưa cả mớ cho nhân viên làm nhiệm vụ rồi dẫn đoàn vèo vèo qua các cửa hải quan an ninh…Mặt mỗ vênh ngược lên nhìn đám tây trắng tây đen tức tưởi bị chặn lại để đoàn của mỗ đi. He he, khỏe re! Mỗ đây tiếng tăm ù ù cạc cạc thoát được cái đoạn xét xét hỏi hỏi nhẹ cả người.

Nhớ hồi đi Mã, tổ cha cái sân bay Kualalumbua to vãi, nhìn đã thấy kinh. Mỗ đây viết vào tờ khai, phần sex (giới tính), thế quái nào lại tích vào Female (nữ). Thằng an ninh hải quan nhìn chằm chằm rồi xổ một tràng, mình nhe răng cười, lại xổ một tràng, lại cười. Nó cau mặt tiến tới sát yellow line (vạch vàng) cúi xuống thò tay búng chim mình một phát, nói male or female. Đau quá mình kêu Việt Nam Việt Nam. Nó mắt trợn mồm há, nói a Vietnam-Hochiminh-Hochiminh, mình gật gật, nói đúng đúng Hồ Chí Minh Hồ Chí Minh, thế là hắn cuống quýt hai tay dắt mình qua cửa an ninh. Đúng là mát mặt cho con dân của một đất nước anh hùng.

Lại nói chuyện Phi, cái cách cho người sân bay đón, VN nên học. Nó thể hiện lòng hiếu khách thực sự của một quốc gia văn minh, có văn hóa, dẫu cho Phi cũng chỉ là một nước đang phát triển. Nếu có đoàn nào đó của Phi vào VN thăm VOV, thì dẫu có trọng thị yêu quý đến mấy, Vũ Văn Hiền hay Nguyễn Đăng Tiến cũng đứng ngoài sảnh mà chờ, nhá. Quên, nếu đưa ra mác UVTW thì cũng được vào phòng VIP đợi, đi lại lạc ngay, mà làm sao quen các nhân viên sân bay để dẫn đoàn như cô giáo dẫn học sinh mầm non qua đường như mình ở bên Phi này được. He he.

Lúc chuẩn bị hành lý xuống máy bay, bố Ổn xúi dại Mai Văn Lạng ăn cứt gà sáp, bảo mày đút cho tao quyển này vào túi. Thằng Lạng sợ làm ô nhục quốc thể vì tội lấy tạp chí trên máy bay nên lẳng lặng vứt xuống ghế. Bố Ổn quyết nhặt bằng được, cho vào vali, khóa cái rốp ra vẻ tự tin. Mình tảng lờ vì cứ ngỡ đấy là cái tạp chí có hình mấy cô cởi truồng, nào ngờ lại là tờ quảng cáo hàng hóa bán ở cửa hàng miễn thuế trong sân bay. Thảo nào trên máy bay bố ấy cứ hỏi giá rồi lầm rầm quy đổi ra tiền VN. Mấy tạp chí quảng cáo bố lấy cho nó càng mừng. Khổ! Chưa xuống máy bay đã lo quà, âu đấy cũng là cái lo chung của dân VN xuất ngoại. Nhưng kể chuyện này để thấy Phi nó biết làm dịch vụ và du lịch. Quyển Heritage trên VN airline có mục này không nhỉ ?

Kể thêm về bố Ổn tý cho vui. Lên máy bay, đi qua hàng ghế hạng thương gia, thấy trống, lại thoáng, bố ấy kêu toáng lên, Ngọc Anh ơi đây rồi, ngồi đây này, ngồi chỗ này đẹp này. Mình cấu vào vai nói nhỏ: Có số ghế chú ơi. Bố ấy tửng hửng, mặt nghệt ra, nói vì cái tội ít đi đấy cháu ạ.

Quán Hàn Quốc tự chọn ở Phi có hàng trăm món, bố Ổn xúc một đĩa đầy mì, ăn ựa ra không hết. Hỏi sao, nói không ngon. Mình bảo mỗi thứ chú lấy tý thôi, nếu ngon mới lấy tiếp. Bố ấy thật thà gật gật ừ ừ, nói cũng vì cái tội ít đi cháu ạ. Khổ, nghĩ cũng thương ông chú gần 40 năm cống hiến cho đài.

KPB (Hiệp hội của những người làm PTTH Philippin) đưa chúng tôi về khách sạn Crown regency ở trung tâm thủ đô. Khách sạn này chắc cỡ 3 sao nhưng khá chuyên nghiệp, giá phòng đôi rẻ nhất là 160 USD. Mỗi sáng mở cửa bước ra ngoài, nhân viên bất kỳ già hay trẻ, đều cúi đầu Good morning sir.. ir… ir…ir. Cái âm “sơ” kéo dài như không dứt những tưởng mình sắp thành sơ (Sir) thật chứ không phải xơ… mướp.

Siêu thị bên này bán xơ mướp thật đấy nhé, đắt phết, tưởng để rửa bát hóa ra để kỳ cọ khi tắm. Giật mình hỏi Ngọc Anh chị có nhầm không? Ngọc Anh đọc lại bảo đúng. Trời ơi, da thịt các cô gái Phi lai Tây Ban Nha đẹp thế mà lại kỳ bằng cái này thì…! Kỳ gót chân cũng đau chứ đừng nói kỳ vào … chỗ hiểm.

(Còn nữa)

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ