Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

Nhật ký Philipin IV

Hôm nay từ Tagaytay về Manila đọc báo thấy vệ tinh UARS vẫn chưa rơi. Các nhà khoa học cho biết các nước trong khu vực không có thiết bị để xác định được vị trí rơi của UARS. Nói dại, ngộ nhỡ đang trên máy bay mà một mẩu bằng đầu ngón tay rơi trúng cũng là thảm họa. Không lo, đã mua bảo hiểm rồi, nghe đâu mức cao nhất 50.000 USD.

Trước hôm sang Phi, một cô bạn kể cách đây mấy năm đi Áo dự hội nghị về AIDS. Đến bữa ăn trưa, một cán bộ Bộ y tế đưa cho cái tích kê, nói ăn luôn tại hội nghị này, đỡ phải đi đâu, tốn tiền. Hội nghị toàn cầu hàng ngàn người, trong đó có cả người nhiễm HIV. Cô bạn mỗ đang ngồi đợi bớt đông để vào lấy suất ăn thì có một cô gái da màu lọm khọm lết tới bên cạnh. Nó nhìn bạn mỗ từ đầu đến chân rất lâu, rồi hỏi, mày cũng ăn ở đây à? Hóa ra suất ăn chỉ dành cho người có H. Thế là cô bạn quẳng tích kê chạy một mạch về khách sạn.

Không chỉ là vấn đề kỳ thị, ở đây mỗ muốn nói tới hành vi không đẹp của người Việt khi ra nước ngoài, có thể do nghèo và lạc hậu chăng? Hồi mỗ còn làm thể thao, có lần chầu chực ở Nội Bài chờ đoàn thể thao khuyết tật từ Nhật về nhưng mãi chẳng thấy, sau nhận được thông báo đoàn về chậm. Vài tháng sau, mỗ có tin nói đoàn VN ăn cắp đồ trong siêu thị nên an ninh giữ lại, phải hoãn chuyến bay. Lợi dụng khuyết tật nên một số VĐV đi xe lăn vào siêu thị trộm hàng. Khổ thế.

Lần này sang Phi cũng có vài chuyện thấy ngường ngượng. Ấy là quân nhà ta tự do và “thiên nhiên” quá. Với một món ăn chung, họ đã chuẩn bị thìa dĩa riêng, nhưng quân nhà ta cứ thò thìa dĩa của mình vào múc, chọc. Nhìn phát ghê. Bọn Phi nó văn minh hơn mình nhiều đấy.

Cầm bát húp có lẽ chỉ có ở VN và trong một vài bộ phim thảo khấu của Tầu. Người ta đã cho cái thìa thì múc từ từ húp, đằng này ghé miệng vào bát ngửa cổ làm cái xụp, thật hết biết.

Ăn há miệng cũng là tật xấu của người Việt. Đã há miệng thì phát ra tiếng kêu nhóp nhép. Răng lợi mấy ông VN đẹp gì cho cam, há ra nhìn vào phát ghê, thế mà cứ ngoác miệng ra nhai.

Mình để ý thấy người Phi ít hoặc hầu như không uống rượu. Cho nên họ thấy mấy bố nhà ta gọi bia, chắc là lạ lắm. Không rượu bia, ít hút thuốc, có hút cũng hút đúng vị trí cho phép là điều nên học.

Rất thông cảm với những người bị giắt răng nhưng xỉa thì phải kín đáo, đừng há mồm ra chọc chọc, lúc nói chuyện lại vung vẩy que tăm như là công cụ để diễn tả. Đã thế nhiều người Việt có thói quen khi nói chuyện chỉ tay vào mặt người khác, trông rất khó chịu.

Hà Quý Thống cũng như mình, tiếng không biết nên mỗi khi phục vụ bàn đứng sau cung kính hỏi cái này cái kia, bố im như thóc, chắc giả đò ông chủ, mặt vênh ngược. Hội phục vụ cau mày vẻ khó chịu nghĩ không biết bố này có phải… người khuyết tật. Mình rút kinh nghiệm nên cười tươi và nói một tràng tiếng …Việt, he he.

Bố Ổn mỗi khi thỏa mãn và hưng phấn lên là cười phớ lớ sau đó luồn tay qua áo xoa bụng. Chẳng biết xoa hay gãi nhưng thói quen này đã thành cố tật, đứng trước quan khách cũng vô tình xoa, gãi. Mỗ đùa bảo bố ấy không nói được tiếng Anh nên moi gan ruột ra để mọi người hiểu. Nói vậy chứ bố Ổn rất đáng thương và đáng yêu.

Khi check out, nhân viên gọi bố Ổn ra tính thêm tiền nước. Bố Ổn ú ớ. Mỗ hỏi bác có uống nước trong tủ lạnh không, bố luống cuống nói không không. Hà Quý Thống (cùng phòng) tay đút túi quần tưng tửng chêm vào, chặc ông uống nược trong tụ thì nọ mới tịnh rồi lẳng lặng quay mặt đi nơi khác, không thèm can dự. Cực chẳng đã, bố Ổn ngơ ngác rút ví trả tiền. Sau khi Ngọc Anh hỏi kỹ mới biết hai bố đem nước từ ngoài vào, nhân viên kiểm phòng nhìn vỏ chai tưởng uống. Thương bố Ổn ghê.

Hà Quý Thống được mọi người bầu làm Phó TGĐ Đài TNVN. Ông này phải chức này. Riêng đoạn đi đứng oai vệ; giọng xứ nghệ nhả từng chữ, nhấn từng câu đích đáng cũng đủ xứng tầm. Ông này tướng làm quan nhưng đường hoạn lộ sao trắc trở ?

Chẳng hiểu vì lý do gì mà cái xí bệt ở khách sạn 5 sao Taal Vista Hotel ở Tagaytay lại không trôi cứt. Quý Thống chỉ đạo bố Ổn, nói ông ra điện thoại bấm số 0, sau đó nói như thế này: Bét rum, pho síc oăn, toi lét, nâu (bedroom, four six one, toilet, no). Nếu bọn nhân viên khách sạn dốt tiếng Anh không hiểu thì sẽ nói ngắn gọn: Toi lét ét ô ét ( Toilet S.O.S). Rất may nhân viên khách sạn 5 sao (có lẽ biết tiếng Việt) và được học bài bản các tình huống như vậy nên có mặt ngay, xử lý phát xong luôn. Hà Quý Thống tự hào chuyện ấy lắm, kệ mại.

(Còn nữa)

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ