Thi thoảng mình quen miệng rống
lên: Hãy nhìn thẳng vào sự thật! Anh em ngẩng
lên ngó mình ngơ ngác.
Nói thì nói vậy chứ đâu có dễ. Để
minh chứng, mình kể chuyện này, thật 100%.
Hồi học cấp 3, mình lẽo đẽo theo
ông anh con ông bác đi tán gái. Trời tối mò. Thời đó xóm chưa có điện. Hai anh
em chào bố mẹ cô bé rồi rón rén bẽn lẽn ghé đít ngồi vào bộ xa lông Lào.
Những năm 80 có bộ ghế làm bằng
gỗ lát như này thuộc hàng nhà giàu, chẳng bỡn. Không điện, không đài, cũng chẳng TV, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và tiếng thở. Không gian
tĩnh lặng càng làm cho hai anh em lúng túng, ngồi đực ra, chẳng biết nói gì.
Đúng lúc ấy mình nghe dưới ghế
của ông anh phát ra TĨN… ĨN…ĨN…N…N một
tiếng, rõ dài, nhỏ dần rồi mất hút.
Thôi! Xong! Ông anh lỡ rắm một
phát rồi. Mình cắm mặt nhìn xuống đất. Biết là “thiếu kiềm chế”, “chót dại”,
ông anh bèn sửa sai bằng cách miết mạnh ngón tay trỏ lên cái tay ghế bóng
lộn vec-ni để tạo âm thanh ngụy trang.
Khổ nỗi cái tiếng miết tay nó
không thể nào giống với cái tĩn…ĩn...ĩn...n…n có “đuôi” kia được. Kế hoạch tán gái của ông
anh thất bại sau đại thảm họa ở cái đêm “định mệnh” ấy.
Cũng vào thời gian đó, mình học
cùng khối với thằng Vũ dê. Gọi là Vũ dê bởi thằng này cứ thấy gái là mắt tít
lên, xán vào ve vãn, tán tỉnh.
Nhiều cô thấy thằng này sàm sỡ
nên mắng vỗ mặt, nhưng cũng ối đứa thích vì nghe nó tán hươu tán vượn, bốc lên
tận mây xanh cũng thấy khoái cái lỗ nhĩ. Thằng này chửi nó vẫn sáp vô. Cái “võ” này hiệu quả phết. Hơn nữa, “đồ đạc”
thằng này hàng khủng luôn.
Hồi đó nó có “con” cúp DD đỏ,
đương nhiên vào hàng thiếu gia. Một hôm nó phóng xe đến, ngoắc mình ra bảo anh
đi với em. Đi một đoạn nó nói là đi ra mắt con bồ mới. Mình chẳng muốn nhưng
không lẽ về.
Đến nhà bồ nó, nó lại ngoắc ra,
bảo đi ăn ốc. Hồi này phần lớn mọi người đi xe đạp, xe máy cực hiếm nên đành
zin 3, nó ngồi giữa cầm lái, mình ngồi sau, bồ nó ngồi trước.
Lúc về nhà, nó kéo mình lại cười
híc híc, nói anh Phong ơi, hôm nay nó ngồi vào của em. Hóa ra lúc cái thằng
hàng khủng này ngồi lên yên thì cái của nợ kia nó nằm thều lều dọc yên (hồi đó
chưa có sịp nhé). Cô bé e thẹn ghé lên
thì vô tình “nó” lại lọt đúng khe mông của nàng. Rồi cựa, rồi va, rồi đập, rồi
chạm, rồi hơi thở, rồi mùi tóc… khiến “thằng mất dạy” kia nó hung hăng vùng
dậy.
Hẳn nào mình ngồi sau thấy cái
cần cổ con bé thẳng căng, ngồi im như tượng. Mình hỏi với lên, cả phút sau mới thấy nàng
trả lời, mà chẳng ăn nhập gì cả. Lúc đó nghĩ nó kiêu, nhưng không phải, chắc là
căng thẳng, phân tán tư tưởng.
Còn hai chuyện này thì cách đây
chừng dăm năm thôi. Đó là dịp Hệ 2 đi Cửa Lò nghỉ. Hệ đã mua cả toa, nhưng
chẳng biết thế nào lại lẫn vào mấy ông bà tây, chừng 50 tuổi.
Một bà tây loạng choạng từ
toa-lét bước ra. Cả hội tây chỉ trỏ, xì xồ, xì xồ rồi cười ồ. Mình ngoái lại thấy cái váy bà tây ướt lỗ chỗ,
chắc là tè vào. Bà tây chẳng những không ngượng mà còn ngồi xổm xuống, nhỏm mông
lên sàng qua sàng lại, ý nói tàu lắc lư khiến bà ngồi không vững. Cả hội tây ta cười ồ. Sự ngượng ngùng được hóa giải, thay vào là sự cảm thông.
Hồi cụ Thanh Tùng (nhà báo quen
thuộc của Chương trình CLB Người cao tuổi) đi Mỹ về, kể chuyện hứng chí tác
nghiệp ở bên Mẽo. Cụ phỏng vấn vài người cao tuổi mà cụ gặp, rằng nước Mỹ, con
cháu, gia đình… có mong muốn gì ở người cao tuổi Mỹ.
Nghĩ rằng sẽ nhận được câu trả
lời kiểu như, tuổi cao chí khí càng cao; với kinh nghiệm tích lũy cả cuộc đời, chúng
tôi tham mưu cho cấp ủy, chủ động tích cực hưởng ứng các phong trào; động viên,
dạy bảo con cháu…, nhưng cuối cùng, mấy ông già Mỹ hô hố cười, nói họ muốn
chúng tôi CHẾT, chúng tôi vô tích sự rồi!
Đấy! Dũng cảm
nhìn vào sự thật chẳng dễ.