Chuyến đi Tây vừa rồi phải nói là cực kỳ đen đủi nhưng cuối cùng thì vẫn may mắn.
Riêng chuyện anh Trần Nhật Dương thất lạc hành lí cuối cùng được "đền" nguyên kiện hàng gồm rượu và cigar cũng đáng mừng rồi! Nhưng chuyện ấy chẳng là gì so với chuyện liên quan đến tính mạng mà mình suy nghĩ mãi hôm nay mới dám đụng bút.
Hôm đi, lúc làm thủ tục chờ mãi không thấy
Le Phuc , điện hỏi, chỉ nghe anh ấy thều thào mỗi câu "em đang bận", rồi tắt máy.
Chiều hôm trước uống cà phê, anh Phúc, mặc dù cười nói phớ lớ nhưng tâm trạng có vẻ bồn chồn. Uống chưa được nửa cốc chanh leo đã mắt trước mắt sau, nói em về , rồi nháy mắt cái, đá chân cái, mình hiểu ngay. Anh ấy vừa từ Cần Thơ ra. Còn mỗi đêm nay mà...
Rồi sáng ra thấy bảo sỏi từ thận rơi xuống niệu quản. Không hiểu ban đêm anh ấy chạy nhảy rung lắc kiểu gì mà sỏi đá rơi kinh thế!
Cả đoàn phân tích và nhận định tình hình rồi quyết định: Anh í ốm nhưng... chắc chắn rất khỏe. Vì vậy không hủy vé mà lùi lại vài hôm!
Đang tham quan Cổng Brandenburg - Berlin thì có tin nhắn. Mở ra thấy Phúc bảo: Em ra sỏi rồi anh ơi! Mình gọi ngay lại: - Đang trong viện à? Phúc cười hí hí, nói em đang ... trên giường !
Hơn 20 con người trong đoàn cùng rú lên mừng rỡ! Lúc này ở Việt Nam là hơn 11 rưỡi đêm.
Như vậy là đêm thứ nhất sỏi hạ cánh xuống niệu đạo và đêm thứ hai thì phọt ra ngoài. Nghe anh Phúc sau này kể lại, vợ anh í lúc đó cứ trầm trồ: To lắm, ra nhiều lắm anh ạ!
Vẫn biết Phúc đang luyện công, hành thiền, nhưng anh vận khí, khai mở luân xa kiểu gì để trong có 2 đêm mà ra hết... sỏi thì thật là vi diệu! Tuyệt kỹ (hay bí kíp) này tự cổ chí kim, từ đông sang tây, chưa một môn phái khí công nào tu luyện được. Quả là rất đáng viết thành sách!
Lúc đi đã vậy, lúc về cô em út xinh đẹp
Nguyen Thu Ha không hiểu ở Đức phung phí sức khỏe thế nào mà lại ngất trên máy bay. Gần 300 hành khách trên chuyến bay của hãng hàng không Nga Aeroflot vô cùng lo lắng vì chốc chốc lại thấy tiếp viên thông báo tìm nhân viên y tế hỗ trợ. Cũng đã có một vài bác sỹ chạy đi chạy về vẻ hối hả nhưng tình hình không mấy cải thiện.
Rồi tiếng động cơ đột ngột giảm hẳn, đầu phi cơ chúc xuống, tiếng cơ trưởng vang lên: Thưa quý khách, chúng ta đang chuẩn bị cho một cuộc hạ cánh khẩn cấp...
Đúng lúc đó, từ hàng ghế First Class có tiếng nói vang lên: Cứ giữ nguyên hành trình! Để đó! Tôi lo!
Người ta thấy một người đàn ông chuẩn men, đẹp như Chánh Tín, lừ lừ đi xuống. Mình nhận ngay ra anh
Hoàng Ngọc Sơn, mừng muốn chết!
Anh đặt em Hà nằm sấp, rồi lại lật ngửa; anh dùng ngón cái, dùng ngón trỏ, lại dùng cả ngón giữa ... bấm vào các huyệt hợp cốc, lao cung, thái xung, dũng tuyền...
Có vẻ như mọi nỗ lực chẳng đem lại kết quả. Anh Sơn mồ hôi vã ra thành hột, lẩm bẩm một mình "ca này nặng, chắc phải hà hơi thổi ngạt và ép tim ngoài lồng ngực..." . Chưa hết câu em Hà nhỏm ngay dậy, thon thón chạy về chỗ ngồi. Tài thế!
Gần 300 con người trên chuyến bay SU 190 Moscow- Hanoi vỗ tay không ngớt. Ai cũng kính cẩn nhìn anh Sơn như một vị cứu tinh./.
Bia bọt thế này làm gì chả... ngất!