Thứ Bảy, 8 tháng 4, 2017

Chuyện ngày thứ 4


ỐI ối không phải của mình!!! Chỉ là lần đầu đc nhìn thấy cái máy này nên tò mò thôi. Khổ thế !
Ở mình có cái máy buộc hàng, đóng hàng như thế này chưa ạ? Mình đứng xem các bạn Đức này mà mê mẩn . Mình rụt rè bảo cho tao làm thử tí xem thế nào nhưng nó nhất quyết xua tay. Cu cậu bảo đấy là việc của tao, chủ trả tao tiền để làm việc này, còn mày, nhiệm vụ là mở ví ra và chi tiền. Rồi nó nhoẻn cười. Mình cũng kéo mép gượng gạo nặn một nụ cười cố cho ra vẻ trịch thượng. Tất nhiên lúc đó mình phải phải tưởng tượng trong túi đầy Oi -rô thì nụ cười nó mới bớt đi phần hợm hĩnh đến ngô nghê.
Cái máy đóng hàng này rất hay, mình để ý sờ mó khó phát hiện ra mối buộc (hàn) nên các bạn kéo trên sàn vô tư không sợ bị xước, chồng lên nhau lại không bị kênh. Hay!
Trong clip (1:35) cu cậu quên chằng một mối rất quan trọng là luồn dây qua tay xách, nhưng sau đó nó lại đặt lên làm lại. Sau hành vi đáng khen ấy thì mình stop, lại gần xoa đầu cu cậu cái, đá nhẹ vào đít cái , nói được, chỗ tao tụi nó hay "quên" chi tiết này lắm, không chỉn chu tỉ mỉ như mày ...
Cái chính mình muốn nói ở đây là họ rất chú trọng tới giải phóng sức lao động cho người làm. Ngoài việc tăng hiệu suất và chất lượng công việc thì giải phóng sức lao động cũng là duy trì sức lao động. Hầu hết các nước văn minh có thu nhập cao đang già hoá mà! Cần phải bảo vệ để họ cống hiến được lâu hơn. Tụi Tây nó bảo vệ người lao động kinh thật! Đến ngay mấy cái vali gửi hàng không nó cũng không cho quá mỗi kiện 23 kg vì sợ nhân viên vận chuyển bị cong vẹo cột sống.
Nó chả hào hứng và tung hô những ai có khả năng mang vác nặng( ngoại trừ mấy trò chơi mang tính giải trí). Ôi thật là khác biệt !

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ