Thứ Ba, 30 tháng 7, 2019

ĐỪNG LỪA NHAU NỮA!


Đang tắm thì điện thoại reo. Tưởng một cuộc hẹn từ trước nên mình đành phải bật loa ngoài để nghe. Đầu dây bên kia là một giọng nữ, hỏi có phải anh Phong, Cơ quan thường trú Tây Bắc không...? Sở tài chính sắp mở một lớp tập huấn. Đây là chủ trương của tỉnh... Tỉnh sẽ hỗ trợ 2 triệu, đề nghị anh đăng ký! Mỗi cơ quan chỉ được 2 người, kế toán và lãnh đạo.
Mình OK ngay, bảo cứ đăng ký anh 2 suất! Đầu dây bên kia bảo nói tên, địa chỉ và số điện thoại, sau đó bảo mỗi người phải mua một bộ tài liệu giá 1 triệu 3, nhưng thôi anh mua 1 bộ dùng chung cũng được.
Đến đoạn này thấy "có mùi"! Mình dù hơi tham nhưng vẫn cảnh giác, bảo từ từ để anh trao đổi lại với kế toán.
Bên kia tự tin tới mực trịch thượng, gằn giọng, nói đây là chủ trương của lãnh đạo tỉnh, anh phải đăng ký ngay để còn sắp xếp!
Thừa nhận miệng con bé này "có gang có thép", có khẩu khí! Tính mình nghe ai dọa nạt và trịch thượng là sôi con mẹ nó máu lên rồi! Định gắt với nó nhưng do vừa được học lớp "Nghệ thuật lãnh đạo" nên dịu giọng, bảo em có biết anh đang trả lời em ở một tư thế và hoàn cảnh vô cùng bất tiện không. Có muốn anh phây - tham không (face time)🤪. Nghĩ bụng, thấy của mình nó ngượng 1 mình ngượng 10, trông chán lắm, đành với tay giật nước cầu tiêu ào phát🤣.
Hôm sau, Nguyen Thuy, kế toán, nói lúc nó đưa tài liệu em dọa báo công an nhưng thằng đấy mếu máo bảo cháu bên bưu điện😥!
Trời ơi! Ngoài kia tụi bành trướng đang tàu lớn tàu bé lăm le Tư Chính mà trong này vẫn còn lừa gạt lẫn nhau được ư?

Băng cháy

Cách đây 5-6 năm, trong lần một nói chuyện với VOV2, PGS.TS Nguyễn Chu Hồi, Đại học Quốc gia Hà Nội, nguyên Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Biển và Hải đảo cho biết, chính sách của Trung Quốc có những thay đổi qua các thời kỳ nhưng rắp tâm thôn tính Biển Đông thì nhất quán từ thời Mao Trạch Đông cho tới nay.
Câu chuyện về băng cháy, năng lượng lý tưởng của tương lai, có ở dưới Biển Đông, Trung Quốc đã nhòm ngó, nghiên cứu từ lâu.
Cho dù trữ lượng, công nghệ khai thác, công nghệ "chế biến"... còn ở phía trước nhưng là một quốc gia rộng lớn, tiệu thụ nhiều nhiên liệu, luôn đặt mục tiêu vươn lên vị trí hàng đầu thế giới thì dù còn mù mờ nhưng nguồn nhiên liệu thiên nhiên này vẫn là miếng mồi ngon mà chúng thèm nhỏ rãi.
Dù cảnh giác với lũ bành trướng ở mặt trận trên biển nhưng chúng ta đôi khi lơ là trong lĩnh vực KH-KT và công nghệ.
Ông Chu Hồi cho hay, trước đây Liên Xô giúp ta đào tạo một đội ngũ (ít thôi) các nhà khoa học nghiên cứu trong lĩnh vực thủy âm, lĩnh vực thiết yếu khi muốn phát triển tàu ngầm hoặc các vũ khí, trang thiết bị hoạt động dưới nước. Tuy nhiên khi về nước thì họ lại phải ...làm trái ngành trái nghề😢.
Trước dã tâm và sự lấn lướt ngang ngược của kẻ bá quyền thì chúng ta bắt đầu ngay từ bây giờ cũng chưa phải là quá muộn.

Sự im lặng độc ác ngọt ngào


Hôm qua mình với Vũ Lợi (Nấm Chân Dài) ở Điện Biên vào Đà Nẵng công tác, check-in kiosk thế nào hai anh em lại ngồi ghế trên ghế dưới.
Sau khi cất cánh, máy bay chuyển sang chế độ bay bằng thì mình lôi quyển Fashion ra xem giết thời gian!
Đang dán mắt vào bài đua bò ở Indonexia, khá thú vị, vì giống đua bò của dân tộc Khmer, thì thấy trước mặt là gói bim bim. Lợi nó vòng tay qua ghế đưa xuống. Gói bim bim lắc lắc ý bảo mình nhón vài miếng.
Thằng này được! Biết cả sở thích ăn quà vặt của sếp! Mà nó mua lúc nào không hay? Tinh tế, lanh lẹ thế thì đúng quân VOV Tây Bắc rồi chứ còn gì!
Cứ thế, thật nhịp nhàng, gói bim bim thò xuống lắc lắc, lại nhón, bim bim lại rụt về.
Khi mình dừng nhai, tức là không còn tiếng khào khào phát ra nữa thì gói bim bim lại xuất hiện trước mặt, lắc lắc mời gọi, lại nhón, lại rụt về...
Thằng này khá! Để sếp cầm gói bim bim thì còn ra thể thống gì nữa ! Đấy, lính tráng phải ý nhị khéo léo thế mới được! Lần này về thôi cho nó vào quy hoạch. Gặp nó ai cũng ồ lên "nữ sinh giao gà" hay "ông chui túi nilion đi học". Mình sếp nó thật nhưng ai biết Phong là thằng nào. Google cũng đếch ra!
Khi gói bim bim chỉ còn vài miếng, mình ý tứ ủn nhẹ gói bim trở lại, nói "thôi anh không ăn nữa đâu". Vừa dứt lời, cô gái ngồi ghế trên, cạnh Lợi, đứng bật dậy, quay lại tròn mắt thảng thốt nhìn mình 😟😢, tay vẫn khư khư gói bim bim như sợ ai chộp mất.
Đúng lúc ấy em gái xinh xắn mặc váy bò ngồi cạnh - là bạn cô gái ngồi trên - nhìn mình, nở một nụ cười tinh nghịch nhưng nhân hậu, vị tha.
Lúc lấy hành lý, em gái xinh xắn ngồi cạnh lướt nhẹ đến bên, tủm tỉm:
- Anh có định đền em gói bim bim không?
Ngoài kia, Đà Nẵng, phố xá đã lên đèn🤪!

"Tiếng rao" trên Pháp luật online

https://plo.vn/ban-doc/y-kien-ban-doc/tieng-rao-846118.html

Nghĩ về điểm thi và sự học

Hôm nay là ngày đem tới niềm vui cho sỹ tử điểm thi cao, đồng thời cũng là nỗi buồn, thậm chí kinh hoàng đối với những em thiếu một chút may mắn hoặc chưa thực sự nỗ lực.
Hơn 30 năm trước người viết bài này cũng là một sỹ tử, trải qua trường làng, trường phố; trong Nam, ngoài Bắc; học các chương trình từ 10 năm, 11 năm, 12 năm với nhiều thầy cô; từng thi trượt vào cấp III, học bổ túc ban đêm, rồi thi lại, rồi đỗ điểm cao vào ĐH Tổng hợp Hà Nội (thiếu tí xíu là đi Liên Xô học), rồi lại bỏ đại học đi làm công nhân, rồi lại thi ĐH, lại đậu…
Với những “thành tích bất hảo” như thế nên mình đủ tự tin khi chia sẻ mấy việc về học hành như thế này.
Chúc mừng các bạn điểm cao! Đó là phần thưởng xứng đáng! Giờ các bạn có quyền chọn cho mình một trường yêu thích. Học giỏi các bạn có nhiều cơ hội thành công. Tuy nhiên, ở Việt Nam, điểm số (học giỏi) và thành đạt là hai việc khác nhau. Các bạn đừng ngạc nhiên và đố kị khi ai đó học không giỏi nhưng thành đạt. Cuộc sống cần nhiều kỹ năng khác mà bạn chỉ có thể học được qua thực tiễn, nhất là với VN. Chúng ta trân trọng công lao thầy cô, nhưng vì nhiều lý do, nhiều hạn chế nên việc học trên ghế nhà trường ở VN mới chỉ giúp học sinh vỡ vạc những khái niệm.
Với những bạn điểm chưa ưng ý cũng đừng quá thất vọng! Cuộc đời phía trước còn dài! Ôn thi và thi lại là chuyện rất bình thường ở mọi quốc gia. Ở nhiều nước họ thi vào nhiều thời điểm trong năm. Tiếc là ở VN chỉ có duy nhất 1 kỳ thi quốc gia nên mọi người thấy căng thẳng và sốt ruột nếu phải chờ đợi. Hãy kiên nhẫn! Kẻ đi trước chưa chắc đã là kẻ cán đích đầu tiên.
Thực tiễn ngày càng chứng minh có trong tay một nghề vững vàng và hợp thời cũng là chìa khóa để mở cánh cửa vào tương lai. Nhưng chọn nghề gì (nhất là trong bối cảnh đổi thay từng ngày như hôm nay) là câu hỏi không dễ trả lời.
Trong hoàn cảnh ấy chỉ biết khuyên các bạn hãy chọn một ngành, một nghề mình yêu, mình hiểu về nó. Có tình yêu với nghề sẽ vượt qua mọi thử thách để giỏi nghề, đủ sức cạnh tranh trong một thế giới tự do.
Tất nhiên đã và sẽ có những nghề mất đi nhưng đồng thời xuất hiện thêm nhiều nghề mới. Ta cũng nên quen dần với sự thay đổi. Tuổi thọ của mọi thứ trên đời này sẽ ngắn lại ngoại trừ tuổi thọ của...con người 😰! Bất định sẽ là xu hướng của tương lai! Đừng quá lưu luyến và đắm đuối với một nghề nào đó không còn hợp thời mà đánh mất cơ hội cho tương lai.
Thật khó nói trước điều gì trong bối cảnh này, nhưng nếu giỏi nghề và lương thiện, thì có thể bạn không giàu, nhưng chắc chắn đủ ăn đủ tiêu; có thể không làm lãnh đạo, nhưng chắc chắn các bạn sẽ được cả xã hội tôn trọng.

Tặng lược cho anh Vừ A Chu

Lên Tây Bắc nhận nhiệm vụ mình hỏi ngay anh Đoàn Quang, người anh, người tiền nhiệm của mình, cũng dưới Hà nội lên, chỗ cắt tóc. Hỏi xong mới thấy có gì đó sai sai😂, tức là chọn đối tượng không đúng lắm!
Mình vẫn nhắc anh em phóng viên nếu muốn nói về chất lượng 1 cái dao cạo râu thì phải chọn thằng râu ria như Bin-La -Đen mà phỏng vấn; hỏi về độ bền xe máy nên chọn mấy bác xe ôm, xe taxi...
Thế mà mình lại đi hỏi anh Quang chỗ cắt tóc😰! Anh Quang hói, tóc có vài sợi à!
Ngoài anh Quang, cơ quan có anh Vừ A Chu (Chu Vu) và anh Khải ( Hoàng Khải) tóc cũng trốn đi đâu hết! Khi không cầm vật gì thì thể nào các anh cũng đưa tay ra sau gáy, cầm vài ngọn tóc lơ thơ vắt ngược nó về phía trước, phủ lên đỉnh đầu bóng loáng. Động tác này làm mãi thành thói quen, thành vô thức.
Mấy lần bắt gặp anh Chu len lén chải tóc ở cầu thang, trước khi bước vào phòng làm việc.
Hoá ra càng những người không có tóc thì lại rất hay vuốt tóc và dùng lược. Có những thứ đi ra ngoài logic thông thường như thế nên mọi người không bất ngờ khi món quà sinh nhật cho anh Chu hôm nay là ...1 cái lược🤣
 

Giật mình điện tăng

Đang nhậu thì có thằng em làm điện lực chuyên đi ghi số công tơ gọi điện từ Hà Nội lên, thảng thốt hỏi: Anh ơi sao 1 công tơ nhà anh số vọt lên cao thế trong khi công tơ kia lại thấp? (Nhà mình hai hộ khẩu nên mình lắp hai công tơ riêng cho đỡ bị luỹ tiến)
Giật mình bảo nó kiểm tra kỹ xem có hỏng không nhưng khi cúp máy mới nhớ ra tuần qua có lớp tập huấn nên mình về nhà. Điều hoà chạy hết công suất, nhất là về đêm🤪😜😜.
Nghĩ thấy tủi! Nhẽ ra ông EVN phải thương mấy thằng công tác xa nhà, tính cho nó giá điện khác.
Đời người được mấy tí! 50 mẹ nó rồi! Ba bữa nữa thì thằng mãn dục, đứa mãn kinh, tịt ngóm, khi đó có ăn vàng uống bạc thì cũng đành chép miệng: "Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu"!
Cái này là "đấu tranh" cho chị em thôi chứ anh em chúng tôi giờ thiết gì! Thật!

Trả lời phỏng vấn Nhà báo và Công luận 21-6-2019

http://baotnvn.vn/tin-tuc/Nhip-song/3525/Cong-chung-se-chi-cho-ta-cach-thay-doi-nhu-the-nao?fbclid=IwAR2AHvXWsbKrHOTi3QDReyR4g3MwJyU_tiapI8YmHYxud8RPjaBAFQgUNgU#.XSZ9GDztQtY.facebook

Tìm dây an toàn trên xe khách giường nằm

Dạo này tại nạn giao thông liên tiếp, đi lại cũng hơi kinh! Tính mình nhát, lại cẩn thận nên cứ lên xe là thắt dây an toàn, kể cả xe giường nằm. Thắt vòng qua bụng cho chắc ăn!
Hôm rồi đi xe đêm từ Hà Nội lên Sơn La, sau khi thu tiền vé, nhà xe tắt đèn, theo thói quen mình thò tay khoắng tìm cái đầu dây an toàn. Xe đông, lần sờ mãi trong đống chăn không thấy. Hoá ra nó trôi ra tít phía ngoài. Mình lấy sức giật mạnh một phát thì thấy cô người Thái mặc áo chấm bi nằm (sàn) bên cạnh bật dậy.

Má ơi! Hoá ra giật nhầm cái dải rút quần váy của cô ấy🥶. Cũng may đội mũ VOV5 của anh Long Nguyen Tien và Pho Cam Hoa tặng nên cô ấy biết ngay mình ở VOV, tử tế, nghiêm túc có dư chứ không thì số còn nhọ hơn anh Linh nựng.
Đúng là ở hiền gặp lành! Nửa đêm cô ấy còn lay mình dậy, khẽ hỏi: Anh tìm thấy cái dây an toàn chưa😜?

Buôn người ở Sìn Hồ

Tai nạn giao thông ở khắp nơi, ngày càng nghiêm trọng! Nhà chức trách đã đưa nội dung an toàn giao thông vào nhà trường từ lâu rồi nhưng phần lớn dạy chay.
Một anh CSGT lên bục nói sà sã cả tiếng đồng hồ trước toàn trường. Cảnh độc thoại như thế khiến HS khó tiếp thu.
Vẫn biết không nên cho các em xem clip tai nạn thật một cách trọn vẹn vì rất thương tâm, ảnh hưởng tới tâm lý..., nhưng sao không biên tập lại, hoặc mô phỏng các vụ tai nạn bằng đồ họa để chiếu cho các em xem? Như thế học sinh sẽ hào hứng hơn và rút ra được nhiều bài học cho bản thân.
VOV Tây Bắc vừa xuất bản loạt bài về buôn bán phụ nữ ở Sìn Hồ - Lai Châu trên VOV.VN, phát trên VOV1. Loạt phóng sự này gây được sự chú ý của dư luận và của Công an tỉnh Lai Châu.
VOV Tây Bắc cũng đã phỏng vấn nạn nhân, phát sóng trên các chương trình tiếng Mông, Dao, Thái, mong bà con nghe được để cảnh giác.
Thực ra việc buôn bán phụ nữ (kể cả nam giới) qua biên giới không mới. Nó diễn ra nhiều năm nay. Cơ quan chức năng cũng "tuyên truyền" nhưng hiệu quả chưa cao.
Sao không đưa chính những nạn nhân vừa trở về từ cõi chết, từ động quỷ ở phía bên kia biên giới... đến từng bản làng; để chính họ nói - kể - tâm tình - chia sẻ cho những người đồng bào của họ về sự mê muội của bản thân, về thủ đoạn của bọn lừa đảo buôn người? Chả gì bằng "người thật việc thật"!
Các sếp để đầu óc nghĩ những việc làm thiết thực như thế hữu ích hơn là đắm đuối tư duy về CAI LON 😰😰😰😨😨😨 Coca cola!

Mì vịt tiềm ở Cần Thơ

Tây Đô có đủ món vui chơi nhưng với tôi chỉ cần: sáng ăn mì vịt tiềm ở ngõ 72, kế phường An Lạc; chiều đánh bóng bàn ở ĐH Cần Thơ hay bên Cao đẳng với thầy Bui Tan Minh; tối ra Coffee fresh thả hồn trong tiếng nhạc du dương của Hai Duc Khuu. Chấm hết!
Bữa nay cũng vậy, anh em mời chỗ sang trọng nhưng mình xin phép, chui vô hẻm ăn mì vịt tiềm. Cả ngõ 72 này hình như toàn người Hoa? Sau bao biến cố thăng trầm họ vẫn gắn bó với nơi này kể cũng lạ!
Quán sửa lại khang trang hơn nhưng phong cách và bài trí vẫn vậy: tối giản, vẫn hai vợ chồng ngồi bệt làm mì. Mình chưa thấy 2 vợ chồng vội hoặc nói to bao giờ. Trên tường vẫn còn đó đôi loa Ar3 ám màu thời gian, chắc có từ trước 75.
Mì vịt tiềm ở Cần Thơ nhiều chỗ có nhưng mình thích ở đây vì phong cách quán như đã nói và mì ngon nữa.
Ngon nhất là đùi vịt được hầm rất khéo, mềm nhừ nhưng còn nguyên thớ; được ướp với hàng chục loại gia vị rồi hầm với nước xương và nhiều loại thuốc bắc nhưng vị ngọt của thịt không hề mất đi!
Sợi mì được trần (chụng) khéo đến mức chín nhưng ăn vẫn lật sật, không nát, không bở.
Mì tiềm ở đây không dùng nấm hương nhưng thấy miếng thục địa và có tiết (huyết). Hãy bỏ miếng thục lên muỗng (thìa) ăn kèm với 1 hạt đậu phộng nhừ mục, bạn sẽ thấy cái vị béo ngậy bở tơi của đậu phộng quyện với vị đắng nhẹ của thục địa, rất đã!
Còn thịt vịt thì bạn dùng đũa, tách từng thớ thịt ra rồi chấm với 2 loại nước tương kèm chút ớt dậy thì (nửa xanh nửa chín) ngâm giấm rất đặc trưng của quán. Minh Luan Vo dẫn tới đây lần đầu rồi mình nghiền luôn lúc nào không hay!
Nhìn chung mình thích sự thay đổi. Nhưng có những thứ đạt đến giới hạn thì cần ổn định. Tô mì vịt tiềm giờ giá mắc hơn cách đây mấy năm nhưng chất lượng không hề giảm. Hình như đó cũng là triết lý kinh doanh của những thương nhân Hoa kiều chân chính?

Tai nạn Gt và xe quá tải

Cách đây gần 20 năm, chả nhớ chuyến công tác nào, nhưng mình và anh Nhật Minh có nghỉ lại ở Trạm CSGT Ba Hàng (Hải Dương). Chiều tối buồn buồn ra xem các anh í bắt xe, lạ là cả khoảng dài 30 m trước cổng trạm đường lún thành vệt, trũng hẳn. Sau mới biết phần lớn là do xe quá tải, thấy các anh giơ gậy là gí phanh, lực đè xuống nền đường trên mức thiết kế!
Không chở quá tải thì ăn gì anh Minh Tuan nhể ? Thế mà bạn mình, Thai Hong, một doanh nghiệp thu mua nông sản tại Mai Sơn lại mạnh miệng, nói tôi không bao giờ cho chở quá tải? Hôm đấy rượu say không nhớ Thái giải thích thế nào. Hình như là không muốn dây dưa đến cơ quan chức năng?
Xe chở quá tải hại xe là cái chắc! Hoán cải nâng thùng độn nhíp kiếm cháo cho vợ con thôi chứ ai chả biết khi thiết kế người ta đã tính toán chán rồi.
Xe quá tải điều khiển sẽ khó khăn và thiếu an toàn hơn. Nó cũng khiến cho tâm lý tài xế luôn trong trạng thái lo âu, sợ hãi và căng thẳng. Nghề lái xe đã căng thẳng, giờ lại vi phạm và nớm nớp lo cảnh sát luôn trực chờ thì càng căng thẳng hơn.
Kể cả xe khách, dù không quá tải nhưng vì đón khách dọc đường, phải chờ đợi khách lâu khiến hành khách bực mình, lái xe bực bội, rồi lời ra tiếng vào… cũng khiến tâm lý lái xe không ổn định, mất tập trung, dễ dẫn tới thiếu kiểm soát.
Căng thẳng dẫn tới tai nạn là một nguyên nhân mơ hồ, khó định lượng và xác minh nhưng chắc chắn không ít!
Chúng ta kiên quyết không mua chiếc bánh rán khi người bán bê nó trong cái thúng không che đậy vì MẤT VỆ SINH (cho chính mình). Nhưng chúng ta lại sẵn sàng mua bánh của 1 người bán đang liêu xiêu với đôi quang gánh trĩu nặng trên vai mà không hề quan tâm tới sự MẤT AN TOÀN cho họ và cho người xung quanh.
Một chiếc quần bò Levi’s mua ở Mỹ giá cao không hẳn vì tốt hơn hay đẹp hơn mà vì cái quần đó đã được chứng thực nơi sản xuất ra nó, dù ở Srilanka hay Philippin, cũng đều không sử dụng lao động trẻ em, không xả thải phẩm màu độc hại ra môi trường, công nhân có quyền lợi đầy đủ…
Tức là một sản phẩm khi đến tay người tiêu dùng phải chứng minh lành mạnh từ khâu nguyên liệu cho tới quá trình vận chuyển. Bất cứ một hoạt động phi pháp nào can thiệp trong quá trình tạo ra sản phẩm đều ảnh hưởng tới tính chất và giá trị của nó.
Ở các nước văn minh họ tẩy chay những sản phẩm “bẩn” này vì sự AN TOÀN, TIẾN BỘ & BỀN VỮNG của con người; còn ở ta thì con cháu Vua Hùng cứ hồn nhiên hồ hởi mua vì rẻ (do chở quá tải, giảm chi phí vận chuyển). Vô hình trung điều này khuyến khích hành vi vi phạm của doanh nghiệp ngày càng trầm trọng hơn.

Vào Mường La 6-2019

Hôm rồi vào Mường La đúng dịp huyện tổ chức giới thiệu một vài sản phẩm địa phương. Mường La là huyện nóng nhất tỉnh Sơn La. Chả biết có phải vì thế mà xoài, mít, ổi, chanh leo, lúa nương … trong này ngon không ngờ. Huyện nằm bên dòng sông Đà nên cá ở đây là số 1. Thưởng thức cá sông thì phải vào đây😋!
Huyện cũng có vùng khí hậu mát mẻ, phù hợp với cây dược liệu. Thật bất ngờ khi xã Pi Toong có cơ sở chưng cất tinh dầu từ các loại hoa và cây sả, hoàn toàn tự nhiên không hóa chất. Xài loại này cho ấm cúng, sang trọng, tinh tế, ba cái lọ xịt phòng bỏ đi! Sản phẩm còn chưa được mang ra tỉnh bán nhưng ai có nhu cầu thử gọi 0932 863 368!
Nói chung nhiều thứ hấp dẫn nhưng quanh quẩn môt vòng cuối cùng mình ghé lại chỗ em bán cái giỏ này. Thùy Vy bảo cái giỏ đựng cua😭. Em bán hàng xịu mặt, nói “cóm khẩu” - giỏ đựng xôi. Thùy- côn Tay - người Thái chính hiệu còn nhầm.
Đây mới là cóm khẩu cổ của người Thái. Cóm khẩu này đẹp hơn, có hai thanh gỗ ngang dưới đáy, vừa chắc, vừa để tránh bẩn khi đặt xuống sàn nhà. Còn cóm khẩu các bạn thấy ở quán hiện nay chắc là cải tiến rồi.
Giá như em bán cóm khẩu chưa tằng cẩu- chưa có chồng- là mình dám quẳng ngay thẻ đại biểu để buông lời ong bướm đấy🤣! Gái Mường Trai (Mường La) đẹp mê hồn! Điều này Dũng trọc báo Tuổi trẻ và anh Phạm Trung Tuyến rành hơn mình😎.