Bắt tay sau mỗi lần chúc rượu.
Hôm rồi lên Sơn La thấy anh Huân,
GĐ thường trú, tẩy chay cái lệ cứ uống xong là bắt tay. Gì chứ cái này mình ủng hộ cả... hai chân.
Vụ này anh Huân mà thành công khác gì cách mạng hoa ban, dân Tây Bắc chắc chắn bầu
anh chức GĐ Khu Tự trị Thái - Mèo và đổi tên anh thành Đèo Văn…Huân.
Nói vậy thôi, anh biết thừa phá
bỏ cái thói quen đã trở thành tập quán, được gọi là “đặc sản”, chẳng dễ. Nhưng
tính anh không khoái là không có mần theo. Cái chỗ này làm mình rất nể
anh!
Anh Huân bảo “văn hóa” bắt tay này mới có độ hai chục năm trở lại. Mình hậu sinh chẳng dám
cãi nhưng năm 97 đi bản ở Tây Bắc đã thấy bắt tay rồi.
Mình ủng hộ anh Huân bỏ cái lệ
bắt tay trước hết vì lý do vệ sinh. Các bác thông cảm cho chứ ăn uống bỗ bã,
tay bốc tay cầm, bảo nhà em xòe tay ra bắt thì ngại lắm. Đâu chỉ có vậy, nhiều
bác lại còn thò tay vào miệng để cậy thức ăn, rồi vào toa-lét, rồi…, thôi
thôi, không dám chê bôi nhưng nhà em thực sự quan ngại.
Ở một số vùng, một số dân tộc,
ngồi cùng mâm nâng cùng chén là dấu hiệu
để xác nhận anh em bè bạn chí cốt, tri âm tri kỷ. Vì thế chén rượu nhạt
nhưng mặn nồng tình nghĩa. Bắt tay sau mỗi lần uống là để xác nhận một cách
chắc chắn việc mời rượu và uống rượu với đối tác; đây được xem như một ký hiệu,
một thứ chứng chỉ bằng hành động cam kết mối giao hảo giữa hai người.
Bắt tay sau mỗi lần uống - một
hành động có ý nghĩa biểu tượng, có phần thiêng liêng như thế cứ bị nhân bản và
bị lạm dụng tràn lan, một cuộc nhậu vui vui bình thường cũng bắt tay. Lạ!
Phê !
Chén đẫy-một thủ thuật chống say.
Có hàng tá thủ thuật chống say
làm khổ cả người mời lẫn người uống.
Phổ thông nhất là độn cho cái dạ
dày no no chút. Bởi thế nên vào mâm, bất luận
tiệc to hay nhỏ, khách VIP hay bình dân, mọi người đều tranh thủ lùa thức ăn
vào miệng, ông nào ông nấy nhồm nhoàm phồng mồm trợn mắt, chẳng khác gì một
cuộc thi ăn nhanh. Nỗi lo rượu say có đầy đủ sức mạnh để biến người tao nhã,
lịch lãm bỗng chốc thành kẻ xô bồ, dung tục, thậm chí tham lam.
Cũng phê!
Rượu vào lời ra.
Uống mà không ai nói gì thì cũng
chán, khó uống. Uống rượu ai cũng muốn người bên cạnh say và say trước mình. Chẳng
phải chuyện hơn thua về tửu lượng mà cái chính là nhu cầu được nói và được nghe.
Vậy hà cớ gì lên án “lời ra”.
Trong mâm rượu phải có kẻ nói sai
một tí, nói phét một tí, thậm chí ngoa ngoắt, suồng sã thì mới có cớ để “chém”
chứ. Trong chiếu rượu, thằng hay khích đểu không sợ bằng thằng nói “như đúng
rồi”. Nói xong thành nghị quyết mẹ nó rồi thì còn đ… gì để mà “chém” nữa.
Kết luận:
Các cụ nói điếc hay ngóng ngọng
hay nói, cấm sai. Phàm những thằng chẳng biết đếch gì về rượu như mình lại hay bàn, he he. Thôi, đúng sai thế nào
các cụ chỉnh hộ.