Thầy Đản - Tô Tịch
Ai ở
Phố Tô Tịch (Hà Nội) cách nay trên 20 năm đều biết Công ty may Chiến Thắng nằm
trên con phố ngắn ngủi này. Công ty may
thực chất là nhà của đại gia đình thầy Đản-một gia đình tư sản-bị nhà nước
trưng thu trong những năm sau 1954. Tôi và nhiêu trò khác đã học tiếng Anh trên căn gác xép
ngôi nhà đó trong nhiều năm với người thầy kính yêu: Thầy Đản.
Cũng
may người ta còn chừa lại cho Thầy căn gác gỗ sát tầng mái nên thầy còn chỗ tá túc và dạy bọn học trò chúng
tôi. Những ngày mưa, tiếng long bong trên mái tôn cơi nới át cả tiếng thầy. Nước
long tong nhỏ xuống vài chỗ. Bọn học trò được phen xê dịch đầy thích thú.
Với
lý lịch con gia đình tư sản, thầy Đản sống chật vật những năm bao cấp. Thi thoảng,
lúc nghỉ giải lao giữa giờ học, thầy lại lôi cái hòm gỗ chữa khoá ra hì hụi làm một
việc gì đó. Thầy kể, trước khi là công nhân Nhà máy cao su Sao Vàng, thầy làm
nghề chữa khoá ở vỉa hè.
Thầy
chơi ghi ta cổ điển rất hay. Chỉ cần nhìn dáng ngồi biết ngay thầy được học
hành bài bản từ tấm bé. Lúc buông đàn, thầy nói thầy thích nhạc, muốn dạy nhạc,
nhưng thời thế hôm nay (cuối những năm 80) chưa phù hợp nên thầy
chọn dạy tiếng Anh. Thầy bảo, Phong học tiếng Anh được đấy! Phong sẽ giỏi hơn
thầy, sẽ có tương lai. Đến hôm nay, thấy không nghe theo lời thầy là quá dại.
Có
điều này thầy không nói nhưng tôi biết, thầy học tiếng Anh trước đó để trốn đi
nước ngoài nhưng hình như cả mấy lần đi đều bị bắt. Thầy bị đuổi khỏi nhà máy cao su. Thế là cái nghiệp dạy tiếng Anh
quyện chặt lấy thầy, vừa mưu sinh, nhưng có lẽ cũng vừa để toan tính và hy vọng
cho một cuộc trốn chạy khác?
Cũng
may đất nước Đổi Mới. Cuộc sống dễ thở hơn. Lớp học của thầy ngày càng đông. Căn gác sép cổ kính có cái cầu thang gỗ dốc đứng không còn đủ chỗ nữa, thầy
phải thuê thêm vài địa điểm khác gần Tô Tịch để dạy.
Mừng
nhất là thầy đòi lại được căn nhà mà những năm sau giải phóng thủ đô nhà nước đã trưng
thu. Đây là toà nhà cổ lớn nhất ở phố Tô Tịch với hai chữ Hán trước nhà mà tôi
quên mất nghĩa.
Thầy
vẫn dạy tiếng Anh cho học trò nhỏ. Thầy bảo thầy chỉ thích trẻ con, không thích
dạy người lớn, cho dù vẫn có vài người lớn chuẩn bị đi nước ngoài, bằng cách nào đó, cũng xin học và học chung lớp với đám trẻ con chúng tôi.
Những
ngày đầu học ở đây tôi chú ý tới một ông già lụ khụ giúp việc cho thầy. Thầy bảo
đấy là bõ già ở với gia đình thầy từ thời Pháp, lúc thầy còn bé. Đến khi gia
đình thầy trắng tay vì công tư hợp doanh, ông bõ nhớ cái tình cái nghĩa với chủ
nên không nỡ bỏ đi mà ở lại, rau cháo cùng với gia đình thầy những ngày khốn khó.
Những
năm cuối 80 đói lắm! Tôi nhớ có tháng phải khất thầy học phí. Thầy vỗ vai, nói
em cứ về đi! Kể từ đó, mỗi khi tôi đóng tiền học, thầy lại xua tay, nói thầy hiểu
em mà Phong, cầm tiền về đưa bố mẹ đi!
Tôi
thi đại học được điểm cao cũng nhờ thầy. Tôi “kiếm cơm” đủ sống qua ngày trong
những năm bỏ dở đại học để đi lang thang cũng nhờ vốn liếng tiếng Anh của thầy. Tôi học tiếng
Anh của thầy nhiều, nhưng thấm nhiều hơn cả vẫn là tính cách và lối ứng xử của
một người Hà Nội gốc.
Cuộc
sống đang lúc thuận lợi với thầy thì bệnh tim đột ngột làm thầy ngã quỵ khi
đang giảng bài. Học trò đưa ngay thầy vào viện, chỉ vài bước chân, thế mà không
kịp.
Thế
hệ học thầy Đản ở Tô Tịch giờ đã ngót nghét 45-50 cả rồi. Ai đã học thầy thì
không bao giờ quên người thầy không có bằng đại học này. 20/11 không đến thắp
hương được, em có bài viết nhỏ này để tưởng nhớ Thầy!