Chuyện ma chay, nhưng mà vui
Có dịp
mình sẽ viết chi tiết hơn chuyện hiếu hỉ, hôm nay biên mấy dòng kể chuyện hiếu cho
khỏi quên cái đã.
Đám
ma ở miền Tây Nam Bộ thường không quá bi luỵ sầu thương. Nếu như phường bát âm ở
miền Bắc thổi kèn kéo nhị buồn tê tái thì ban nhạc lễ đám ma ở miền Tây nghe
tưng bừng, giai điệu cứ như hành khúc. Tới đây nếu có nhỡ miệng cười phát cũng
không mang tiếng thiếu văn hoá. Đến viếng đám ma ở đây là phải đánh chén, nhiều
bố say bét nhè.
Hồi
bố mình mất, hội các cụ cao tuổi phụ giúp nhiệt tình. Lúc chuẩn bị di
quan từ nhà ra xe tang, các cụ xếp hàng chỉnh tề. Chủ lễ hướng mắt ra ngoài
trang nghiêm, nói tất cả im lặng để chúng tôi “đi một bài”. Tưởng bài võ bài
quyền hoá ra bài… kinh.
Phần
lễ của các cụ dài lắm! Các cụ đọc “10 thương” nhưng có khi đến mấy chục thương.
Đại khái là kể lể tình cảm thương yêu giữa người sống và người chết, 1 thương thì thế này thế kia, 2 thương thì thế
kia thế này…
Giờ
hạ huyệt gần tới mà các cụ cứ ê a kể lể kiểu này cháy giáo án là chắc, thế nên
ban tổ chức mới rỉ tai… Được cái vị chủ lễ tiếp thu ngay, quay xuống chỉ đạo: “Thôi
không thương nữa nhá!”. Khổ quá! Nói thầm nhưng quên tắt mic nên tiếng phát ra
loa cứ oang oang, mất hết cả thiêng.
Có một
đám người chết lại “đi trước” cả bố mẹ. Một bà chẳng biết họ hàng thế nào cứ
lăn ra khóc, thảm lắm! Bà ấy tra hỏi ông giời rằng sao lá xanh lại rụng trước
lá vàng. Hỏi mãi một câu đâm ra nhầm thành “lá vàng sao lại rụng trước lá xanh”.
Mọi người thấy vật vã khóc sai kịch bản bèn đến gần nhắc vở. Bà này giật bắn,
nháo nhác hỏi: “Thế à? Bỏ mẹ!Nhầm à?”
Trong
số các nhạc sỹ mình phục nhất Lưu Hữu Phước. Ông này “đỏ” từ đầu đến chân, cộng
sản gộc, sáng tác bài Sinh viên hành khúc, thế mà Quốc hội lập hiến VNCH vẫn chọn
làm Quốc ca. Ông này cũng là tác giả của Hát giang trường hận (Hồn tử sỹ), nhạc
bài này luôn vang lên tê tái trong lễ truy điệu.
Người
thứ hai mình phục là Y Vân, tác giả bài Lòng Mẹ. Bài này tình cảm da diết vì thế
người ta có thể dùng cho các loại đám, từ đám ma cho tới đám tân gia, đám khao
thọ mừng thọ, đám thôi nôi, kể cả đám cưới. Như Quỳnh, bà hoàng nhạc sến bên trời Tây hát cũng được mà ngọn cờ đầu
của ca khúc cách mạng Anh Thơ hát cũng OK.
Cứ “lòng mẹ bao la như biển Thái B…ình
…ình…ình… ngọt ngào” thì nhét vào đâu chẳng đúng?
Nói
thật, nếu thu bản quyền tính theo lần tấu diễn thì Quốc ca của cụ Văn Cao làm
gì có cửa so với Lòng Mẹ của Y Vân. Không biết anh Phó Đức Phương đã lé mắt đến
việc này chưa?
Có bận
mình đưa một cụ ra đồng, cụ cũng thượng thượng thọ rồi nên cái sự ra đi coi như
lẽ thường của tạo hoá. Vì thế hầu hết chỉ im lặng thành kính mà không khóc lóc
bi thương. Suốt 1 cây số ra đồng, thằng bạn đi bên cạnh lặng lẽ, mặt cúi gằm.
Không nhìn vào mặt nó nhưng thế đủ biết nó sầu bi cỡ nào. Lúc về mình ghé tai hắn động viên:
- Cụ
đi thế là mát mẻ rồi…
-
Quá mát luôn!- Nó ráo hoảnh .
- Thế
sao ông cứ cúi gằm lặng lẽ, trông kinh bỏ mẹ!
Đột
nhiên nó cười phá, vỗ vai mình cái đốp, nói nhìn tránh "mìn" ông ơi! Đường
làng toàn "mìn" ông không thấy à?
Mình
nghiệm thấy cái niềm khao khát khắc khoải mơ ước đến một cái gì đó sang chảnh
(dẫu là phù phiếm) không chỉ của đám người trần tục nơi dương thế mà của cả người
âm. Cái đận vào viếng cụ thân sinh của chú Huy Dung (sếp mình) ở Quốc Oai, Hà
Tây thấy chiếc xe tang đưa cụ ra đồng đăng ký biển Hà Nội hẳn hoi- 29A…Dường
như chưa thoả mãn, phía đầu kia của xe còn gắn thêm biển phụ 80B - 8888 mới ăn
chơi chứ!
Chuyên xa đi Tây Trúc chơi 2 biển đẹp cỡ này thì đúng
là đã chạm tới ranh giới tột cùng của sự xa xỉ! Thế mới biết cái bác PQH ở Quốc
Hội khi trả lời về xe công nói quá đúng: “Thứ trưởng đi taxi, xe ôm đến cuộc họp thì “trông
không được đẹp”. Đến người chết
còn có hoài bão cháy bỏng 80B cơ mừ! Bác nói quá đúng bác ạ!
Mình
đồ rằng nếu không sớm có biện pháp “cải tổ một cách sâu sắc” thì sẽ chẳng còn
ai động lòng trắc ẩn với các bài điếu kiểu văn mẫu, đao (down load) từ mạng về
dễ như luận văn thạc sỹ.
Tang
chủ cũng lúng túng túng khó xử với điếu văn mẫu nhưng tang gia bối rối biết làm
sao. Có vị trưởng thôn ngọng “níu” ngọng “no” trịnh trọng cầm míc e hèm vài cái
gây sự chú ý rồi đọc, giọng đai ra cho có vẻ diễn cảm:
Kính thưa hương hồn cụ ABCD
Kính thưa gia đình tang chủ
…
Hôm lay, trong không khí cả xã đang tưng bừng
bước vào nàm cỏ vụ đông-xuân; cả lước đang hướng tới Đại hội Đại biểu toàn quốc nần thứ XII của Đảng thì cụ nại đột ngột ra đi…
Đọc
đoạn này chắc văn phong khiến bố tưởng tượng đang họp chi bộ hay sao mà giọng
hùng hồn mới chết, tone lên cao khiếp! Mình, mặc dù đang thành kính cúi đầu mặc
niệm nhưng không thể không tư duy về “mối quan hệ biện chứng” giữa chuyện “cụ
ra đi” và “nàm cỏ vụ đông.”
Thôi,
tạm thế, mai biên tiếp
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ