Bác Sáu Mẫn
Tối
qua nhân buổi họp mặt được ngồi với mấy bác từng công tác ở Đài TNVN thời
trước giải phóng, trong đó có bác Trần Quang Mẫn (Sáu Mẫn), năm nay đã 85, yếu
lắm rồi!
Biết
tôi hậu sinh, nhân lúc ngưng tiếng nhạc, bác tranh thủ nghé tai: “Tôi 16 năm ở
Đài TNVN và 19 năm làm truyền hình. Tôi vẫn xem Đài là nơi dạy nghề cho tôi.”
Mặc
dù ngồi cạnh nhưng hai bác cháu chỉ nói được ngần ấy. Bác Sáu Mẫn ăn uống qua
quýt nhưng vui vì gặp lại 3 đồng nghiệp cùng thế hệ. Ông vài lấn cố nhoài người tới gần hơn để tâm
sự, hỏi han 3 bà bạn già nhưng phải thụt lại vì biết lượng sức mình với sức
micro.
Ông
ngồi đó lặng lẽ nhìn đám trẻ hè nhau “dzô”, nhìn các cháu nhân viên phục vụ bàn
thoăn thắt chỗ này chỗ kia, nhìn khách khứa tạt bàn này ghé bàn nọ để “giao
lưu”; ông khẽ giật mình luống cuống đưa tay lên vỗ khi trên loa giới thiệu
tên một quan chức. Âm
thanh, ánh sáng, màu sắc… chói loà.
Phải
tới gần cuối buổi, tranh thủ lúc ngớt nhạc, bác Sáu Mẫn ghé tai tôi nói.
“Hồi
tôi đi làm còn chẳng biết lương của mình là bao nhiêu nữa.”
Tiếng
nhạc cắt rời câu nói của mỗi người nên chả ai hiểu ai, chỉ có mỗi hai câu
trên là trọn nghĩa. Dìu ông xuống cầu thang để bắt xe ôm về mà tôi cứ tiếc mãi vì quên không chụp với các bậc tiền bối một kiểu ảnh.