Thứ Bảy, 8 tháng 3, 2025

ÔN THI

 Nay con gái bảo chở sang Thư viện Quốc Gia. Hỏi làm gì, nói ôn thi.

Nghe vậy lại nhớ tuổi thơ của mình. Mình chỉ tốt nghiệp đại học nhưng thi cử thì nhiều, giờ có đêm giật mình tỉnh giấc người đầm đìa mồ hôi, hóa ra vừa mê phải ôn thi.
Nhỏ, mình từ Bắc Vô Nam, từ hệ 10 năm sang hệ 12 năm (trong Nam) phải kiểm tra xếp lớp. Bị xuống 1 lớp cho phù hợp với chương trình. Rồi từ Nam ra Bắc (12 năm và 11 năm) lại thi kiểm tra xếp lớp, đương nhiên bị đánh thụt xuống 1 lớp (chả nhẽ GD miền Bắc lại "không bằng" GD miền Nam à)😆.
Mình ở Xóm Lò, giờ vẫn ở đây, làng thuần nông, nên cả hội rủ nhau lên đê, chui vào ruộng ngô cho yên tĩnh để ôn. Xóm có ông Tuấn hơn mình 2 tuổi (mất rồi) chơi lớn, ôm sách trèo lên cây phi lao để ôn. Gió hiu hiu ngủ thiếp đi rơi mẹ xuống gãy lòi xương.
Xóm Lò nhiều lò gạch. Xưa những lò thủ công 7 vạn, 10 vạn gạch là lớn lắm, cao sừng sững. Mình với mấy đứa tha sách trèo lên nóc lò chưa dỡ nằm ...ôn.
Trong Sài Gòn, mình ở ngay đầu cầu Kiệu. Từ đây đi qua chợ Phú Nhuận sang bên kia là chùa Vĩnh Nghiêm. Cuối những năm 70 chùa rộng rãi yên tĩnh và đẹp lắm. Địa điểm ôn thi thật là lý tưởng. Nhưng đến toàn ngắm sư với hoa đại.
Cứ tưởng xê dịch về không gian là chữ nó vào đầu. Chẳng phải! Nằm dài trên đê đọc được vài chữ thì nhìn sang bên kia sông, nơi ấy Lại Đà (Đông Hội-Đông Anh) quê mình, tưởng tượng những ngày có giỗ, giò cắn ngập răng. Tưởng tượng chán chê, thấy nó xa vời quá, lại chăm chú xem mấy con chuồn chuồn kim "cõng" nhau ngay trước mặt.
Ấn tượng và mang đậm bản sắc, có ý nghĩa ô -cốp (OCOP) nhất là ôn thi trên nóc lò gạch. Cả hội đọc được dăm chữ lại phóng mắt xuống phía Sài Đồng, đố nhau xe đang đi trên Đường 5 là xe gì.
Cũng đầu tư thời gian để ôn đấy nhưng được chữ nào đâu. Về đến cổng bố mẹ hỏi thì xoay mấy quyển vở về trước bụng, mặt nghiêm trọng, nói con đi ôn thi. 🤣

XE CỘ

 Nếu ai hỏi chiếc xe ô tô đầu tiên "được đi" là xe gì thì mình trả lời ngay: Xe chở gạch.

Làng mình trước làm lò gạch nên gọi XÓM LÒ. Xóm Lò cung cấp gạch cho nhiều công trình lớn và quan trọng ở Hà Nội những năm 60-80. Mỗi lần ra lò, xe ô tô vào làng chở gạch đi các công trường suốt ngày.

Đường làng mấp mô gồ ghề nên xe không thể đi nhanh. Đám trẻ ranh như mình thấy xe ô tô là hò nhau chạy theo nhảy lên đu bám phía sau, mặc kệ bụi mù mịt xộc cả vào trong họng. Xe ngật ngưỡng ra tới đầu làng thì thằng cuối cùng nhảy xuống.
Cái khao khát được di chuyển bằng một thứ gì đó nhanh hơn đôi chân với trẻ quê là như vậy. Tất cả đều muốn tìm kiếm 1 cảm giác khác hơn việc đi bộ chậm chạp và nhàm chán.
Loại bỏ yếu tố nguy hiểm và vệ sinh ra thì ước mơ này cũng lành mạnh và đáng trân trọng đấy chứ?
Thằng cuối cùng nhảy xuống luôn nở một nụ cười, còn hơn cả sự hả hê mãn nguyện, đấy là nụ cười chiến thắng. Đám trẻ đều đón chờ nụ cười đó. Dẫu sao thì trong đám trẻ quê cũng đã hình thành một tiêu chuẩn, đấy là SỨC KHỎE và sự GAN DẠ pha chút liều lĩnh. Thằng cuối cùng nhảy xuống bao giờ cũng hội đủ 2 tiêu chuẩn trên.
Việc đánh giá và nhìn nhận con người, chả ai dạy bọn quần thủng đít, mũi thò lò như chúng mình, được hình thành giản đơn như thế.

Năm 75-76 gì đó lần đầu được ngồi lên "con" GAZ 69. Ông già (làm công ty rau-hoa-quả) đi công tác ghé ngang qua nhà. Xe đỗ đầu làng. Bố và lái xe về nhà uống nước, mình tót lên xe ngồi. 1000 lần bảnh chọe và kênh kiệu. Mấy đứa bạn thò lò mũi xanh thân lắm mới cho chạm vào thành xe🤣.
Khi ấy chúng nó coi mình như giời, được cho chạm nhẹ xe (đầy bùn đất) như một đặc ân, đứa nào cũng hứa "mai có kẹo vừng tao với mày ăn chung nhá...nhá".
Cũng có vài đứa giả vờ khảnh, ra cái điều ta đây không thèm, đi lướt qua. Mình nhỏng cổ vẫy tay, gọi này... ày...ày! Nó vẫn chả thèm, nhưng đi một đoạn xa thì ngoái lại, cứ đứng nhìn, nhìn mãi.