Chân có mắt
Tưởng ngoài rằm thì xe Sơn La - Hà Nội bớt đông ai dè nhiều khách vẫn phải nằm sàn, la liệt trông đến thảm!
Xe tới Mộc Châu lúc 1 giờ sáng thì nghỉ cho khách đi vệ sinh và ăn nhẹ, nhà xe đổi lái. Nhiều người lục tục xuống. Những bàn chân do dự, dò dẫm, cố lựa một chỗ hiếm hoi để đặt chân. Vài thanh niên chắc mót quá bèn đu người nhảy từ giường này sang giường kia như khỉ để xuống cho nhanh. Thế mà có ông khách nằm sàn vẫn chăn đắp chân dạng tay gối, ngáy như sấm.
Một bà vừa đi vừa dụi mắt đạp trúng chym ông này. Ông giật mình bật dậy ôm chym thét lên: - Chân không có mắt à? Bà này liêu xiêu tí ngã, cũng tức, bèn vặc lại:
- Đòi hỏi cao nhỉ! Chân có mắt thì tôi đã chả thèm giẫm vào cái của nợ ấy!
Nói xong chả biết thị nghĩ gì mà buột miệng cười hích hích hích còn ông kia lại nằm xuống ngủ tiếp.
Khách ăn uống vệ sinh xong lục tục dò dẫm lên xe, lại thấy ông kia bật dậy ôm bụng dưới quát lên trong đau đớn: - Chân bà không có mắt à? Vẫn bà lúc nãy, cười hích hích hích, nói có mắt mới giẫm được vào đấy chớ!
Nhà xe thấy ồn ào bèn bật đèn sáng trưng. Lúc này mọi người mới nhận ra ông này là phóng viên VOV Tây Bắc .