NƯỚC MƯA CỦA TRỜI CÓ VỊ MẶN
Chưa bao giờ người trong làng hỏi sao gia đình ấy chỉ có hai mẹ con. Họ xuất hiện như cây chuối tự nảy buồng, như cây lúa tự ôm đòng sinh hạt.
Hai mẹ con quấn quýt tẩn tảo làm lụng nuôi nhau. Sự thiếu thốn bàn tay khỏe của đàn ông càng khiến làng thêm yêu thương. Ngày hai mẹ con ra đồng từ sớm, đứa con gái thơ thẩn chơi trên bờ ruộng hay trong tán cây, chạng vạng mới thấy họ sấp ngửa về tới đầu làng.
Buổi tối người mẹ trẻ đi giã gạo thuê. Cả làng chỉ nhà cụ Mận có cái cối đá tốt, gạo giã không bị đớn mà lại rất nhanh. Cụ bảo chị cứ tới giã, riêng chị cụ không lấy lại cám như người khác.
Mười tối thì cả mười đêm nhà cụ Mận thậm thịch tiếng chày. Hôm nào không nghe thanh âm đó thì hoặc ngày Tết, hoặc hai mẹ con bị làm sao.
Cô con gái nhỏ chân ngắn nên mẹ cho đứng phía trước còn người mẹ trẻ đứng sau. Cụ Mận ngồi trên hè phe phẩy quạt hướng mặt ra sân trước nhưng nhớ như in hai mẹ con giã được bao nhiêu chày. Cụ bảo được rồi đấy mẹ hĩm ạ thì y như rằng mẻ gạo đã xong.
Cô gái càng lớn càng xinh, bà con gọi là Lọ Lem của làng. Một đêm giã muốn rời chân mà chưa thấy cụ Mận nhóng cổ trên hè xuống đánh tiếng “được rồi đấy mẹ hĩm”. Mồ hôi trên mặt người mẹ trẻ lã chã rơi xuống cổ xuống mặt Lọ Lem. Thấy vậy Lọ lem ngước lên reo, “con thấy hạt mưa, mẹ ơi Trời mưa à”. Người mẹ trẻ cố kìm hơi thở mệt nhọc, nói ừ, Trời thương hai mẹ con nên mưa cho mát. Lọ lem lại hỏi “mẹ ơi nước mưa của Trời sao lại mặn”. Người mẹ lúng túng bảo “Trời thương hai mẹ con mình nên khóc”.
Hóa ra hôm ấy cụ Mận mệt nặng, không ra ngồi hiên đếm chày được, mấy hôm sau cụ đi. Theo nguyện vọng của cụ, cái cối giã bên chái bếp vẫn được ưu tiên cho hai mẹ con.
Tiếng giã gạo như tiếng tích tắc đồng hồ, rất nhỏ, rất khẽ, phải lắng nghe, nhưng hôm nào không có, làng thấy vắng và nhớ. Còn Lọ Lem cứ chưa tối đã giục mẹ đi giã gạo để được thấy “ông Trời thương ông Trời khóc”.
Lưng người mẹ càng còng xuống thì Lọ Lem càng phổng phao. Nhiều đám trong ngoài làng muốn hỏi làm dâu nhưng hình như Lọ Lem thương mẹ… một mình.
Đêm! Làng vẫn nghe tiếng cối! Nhưng bây giờ Lọ Lem nhường mẹ lưng còng chân yếu đứng trước, mình đứng sau để giã đều nhịp và có lực hơn.
Một đêm, đang giã, chợt mẹ dừng chân nhún, quay lại ngước bảo Lọ Lem: - Mồ hôi con rơi ướt hết cả gáy mẹ rồi!
Lọ lem giấu mệt cố làm vui nhoẻn cười, nói không phải mồ hôi, ông Trời… mưa đấy mẹ ạ! Người mẹ cũng cố đùa vui: - Ừ, mẹ thấy trong nước mưa của Trời có vị mặn.
Nói chưa hết câu, hai mẹ con ôm nhau òa khóc!