Thứ Ba, 8 tháng 7, 2025

ANH NGUYỄN HUẤN ĐÃ MẤT


Tôi là thế hệ đàn em anh Nguyễn Huấn. Anh Huấn cùng lứa với sếp Chunhac Nguyen của tôi nên đôi khi được ngồi hóng chuyện các anh.

Dù cuối đời bệnh tật ốm đau này khác nhưng không thể phủ nhận anh Huấn là người yêu nghề diễn, đặc biệt là sân khấu truyền thanh.
Nếu như hầu hết các nhóm kịch phát thanh khi thu vở đều đứng thì ở VN thường ngồi. Diễn ngồi nhưng phải diễn để nghe trên radio như là đứng, là đang hoạt động, tức là độ hóa thân vào nhân vật, sống trong bối cảnh của kịch phải rất cao thì mới thành công.
Cỡ khoảng đầu những năm 2000 anh cùng ekip diễn một vở có nội dung trào lộng bọn nịnh thối lãnh đạo. Tôi không nhớ tên vở, nhưng đấy là một chương trình sân khấu truyền thanh xuất sắc mà tôi được nghe, hay cả diễn xuất lẫn kịch bản. Anh Huấn đóng nhân vật chính phản diện trong e-kíp diễn xuất ấy.
Anh Huấn vào vai xu nịnh rất hợp, rất hay nhưng chỉ trong studio thôi, còn ngoài đời hình như anh không làm được? Hay nói đúng hơn anh nịnh trong kịch như đời còn nịnh ngoài đời lại như...kịch.
Ngồi ở quán lòng lợn ngõ Vọng Đức mặt anh đỏ gay, nheo mắt, ngửa mặt, chả biết nhìn Nhật Minh hay nhìn tôi, cười, nói Phong ơi đéo được, anh phải “xà lách”, phải “xà lách”; vừa nói tay anh vừa uốn lượn như con rắn trườn trước mặt. Đấy là thời điểm mà cơ hội của chút chức mọn đang hé mở phía trước.
Tôi trọng anh say nghề và quý anh nói thật. Thích làm trưởng ban anh bảo tao thích, không vờ vĩnh ra vẻ mệt mỏi với hư danh như bao kẻ khác.
Nhưng đấy là hô quyết tâm “xà lách” ở quán lòng gầm cầu thang chứ phủi đít đứng dậy về tới cơ quan chắc là… xịt?
Hôm nay, nếu không giãn cách, chắc em, Nhật Minh, anh Chu Nhạc, anh Xuân Bách sẽ lôi nhau ra quán lòng Vọng Đức, ở đó thể nào em cũng … gặp được anh!
Ảnh anh Chu Nhạc và anh Huấn (người đang cười)

Thứ Ba, 29 tháng 4, 2025

Quán 2 nồi

Quán bún cá quả của chị đã chuyển về góc hồ Tai Trâu, chỗ đường mới. Tôi ăn quán này từ hồi chị còn bán ở ngõ vào Trường THPT Nguyễn Gia Thiều, sau chuyển ra góc chợ Gia Lâm.

Ở Hà Nội cứ quán bình dân mà ngon thường rất… ẩm ương. Chỗ ngõ hẹp, nơi chủ quán khó tính như ranh, hoặc quán chỉ có vài cái ghế, khách cứ phải đứng chờ.
Quán của chị không đến nỗi như vậy nhưng lại chỉ bán từ 2 giờ chiều. Nhiều hôm 5 giờ chiều đã hết hàng. Hỏi sao không bán từ sáng, nói sáng còn phải làm hàng (chuẩn bị). Hỏi sao không làm từ tối, chị cười.

Chị cười là hiếm hoi lắm. Mười mấy năm nay vẫn thế, không bực bội nhưng cũng chẳng cười, kể cả trò chuyện với khách. Thế nhưng quán chị lại đông không hẳn vì cả Long Biên không chỗ nào làm bún cá kiểu nhà chị, mà là nó ngon. Nghe nói bà mẹ chồng truyền lại cách làm này.
Quán duy nhất có 2 nồi: một nồi cá một nồi bún. Chế biến cũng chỉ 2 kiểu: om và bung. Khi bán cũng chỉ có hai thao tác: múc bún trong nồi bún, múc cá trong nồi cá vào bát.
Trước đây, bún bung ủ trong nồi gang dày, giữ nhiệt trong cái thúng to, xung quanh quây chặt bằng chiếc chăn chiên, nay nấu bằng nồi nhôm, đặt trên bếp ga. Dù độ lượng đến mấy cái lưỡi của tôi vẫn nằng nặc phán rằng, bún bung ủ trong nồi gang cọng bún vừa đủ độ, mập mạp, căng mọng, giòn hơn, ngon hơn.
Còn về trình bày trang trí thì không có cách gì để bát bún cá quả này có điểm +. Như món nhựa mận của thịt chó, bát bún không màu mè nhưng nó hoàn toàn khuất phục vị giác của thực khách lúc ăn.
Quán này khách ăn xong là sạch bát, ai bỏ lại dù chỉ tí nước chắc chắn đang ốm, bỏ ăn. Cho nên bí quyết làm nên cái ngon ở cả trong 2 cái nồi kia.
Cá quả được lọc phần thịt om nhừ với gia giảm (gia giảm những gì thì chịu, chỉ biết thơm, ngon và béo mặc dù không hề chiên rán), thịt cá chắc, dai. Nước trong nồi om đậm vị, ngọt, chan lên trên bún. Bún bung vừa độ nên mẩy, giòn. Bún cá nhưng ăn không hề có vị tanh.
Rau không thể thiếu và là đặc trưng của bát bún ở đây là rau muống. Giờ có cả rau cần nhưng tôi vẫn thủ cựu chọn rau muống. Hình như rau muống trước khi luộc phải vặn? Khi vặn, ống rau vỡ ra nên ăn rất mềm.
Ngọc Lâm giờ như phố ẩm thực, món Tàu món Thái đủ cả, nhưng nếu ai chưa biết đến bún cá quả của chị này thì nên làm giàu có thêm trải nghiệm ẩm thực của mình.
Ảnh mượn trên mạng: Chị chủ là người mỏng mày hay hạt đấy. Bát bún cá nom chẳng có gì hấp dẫn nhưng cứ thử ăn mà xem!

All reactions:
You, Diệp Thảo, Trần Thuỷ and 97 others

Chuyện có thật ở "Khúc ca khải hoàn"

Tường thuật trực tiếp có nhiều cái khó, trong đó có việc căn giờ sao cho chuẩn. Lố và non giờ đều chết!

Chính vì thế hôm qua làm trực tiếp Khúc ca khải hoàn cả trên VOV và VTV, mình phải ngồi cạnh bác Bích (Hà Phương), nhà báo, phát thanh viên kỳ cựu của Đài.

Nhiệm vụ thật giản đơn, "việc nhẹ lương cao", đấy là lườm sâu bất kỳ ai xung quanh có động tác xấu xí như ngoáy mũi, xem điện thoại, nói chuyện riêng khi máy quay đang lấy hình bác Hà Phương.
Hôm qua bác Phương nói rất rõ phát thanh viên đọc bản tin chiến thắng đầu tiên ở Đài TNVN là Tuyết Mai và Nguyễn Thơ, băng vẫn còn lưu trong kho của Đài. Nhưng hình như bác xúc động nên kể diễn biến hơi nhiều.
Thời gian dành cho phần của bác trong kịch bản đã gần hết. Mình luồn tay ra dấu "cắt/cắt/cắt". Bên cạnh MC cũng "bồn chồn, rạo rực" không kém, thầm thì nhắc vở "vỡ òa... vỡ òa" (ý nói vỡ òa niềm vui lúc đọc bản tin chiến thắng để MC kết).
Ở dưới khuôn hình, ngón trỏ và ngón giữa của mình liên tục làm cái kéo cắt lia lịa. MC thì khẩn thiết "Bác vỡ òa đi... bác vỡ òa đi!"

Có lẽ đôi tai tuổi 85 thường thờ ơ với nhân gian? Kệ chúng mài, bác chưa "vỡ òa" đc nhá! 🤣

Hòa Bình

Tôi mua được 2 cái chậu đồng tại hai địa điểm cách xa nhau ở miền Bắc. Họa tiết chả có gì đáng kể ngoài chiếc nào cũng có hai chữ HÒA BÌNH.

Nhìn hình dáng, họa tiết và ten đồng tôi đoán nó được làm thủ công, gò dập bằng tay, vào những năm 60-70. Chữ HÒA BÌNH được đột bằng tay rất thô mộc nên hẳn là nó được làm ra từ một xưởng sản xuất của gia đình, vì thế chắc chắn không ai bắt người thợ phải khắc chữ HÒA BÌNH với mục đích hô khẩu hiệu!
Người Việt có cả trăm chữ hay ho sang trọng như phúc lộc, đại hỷ, đại cát, an khang... thế nhưng người thợ-người dân vẫn chọn hai chữ HÒA BÌNH.
Nói như vậy để thấy người dân trong những năm chiến tranh mong ngóng HÒA BÌNH đến mức nào. Họ ký thác tiếng lòng cháy bỏng ấy vào những sản phẩm của mình như một thông điệp.
Hôm nay, 27/4, gần tới ngày 30/4, được đọc một bài của Tổng Bí thư Tô Lâm viết về HÒA BÌNH - HÒA HỢP - HÒA GIẢI dân tộc.
Mong lắm!



Thứ Bảy, 8 tháng 3, 2025

ÔN THI

 Nay con gái bảo chở sang Thư viện Quốc Gia. Hỏi làm gì, nói ôn thi.

Nghe vậy lại nhớ tuổi thơ của mình. Mình chỉ tốt nghiệp đại học nhưng thi cử thì nhiều, giờ có đêm giật mình tỉnh giấc người đầm đìa mồ hôi, hóa ra vừa mê phải ôn thi.
Nhỏ, mình từ Bắc Vô Nam, từ hệ 10 năm sang hệ 12 năm (trong Nam) phải kiểm tra xếp lớp. Bị xuống 1 lớp cho phù hợp với chương trình. Rồi từ Nam ra Bắc (12 năm và 11 năm) lại thi kiểm tra xếp lớp, đương nhiên bị đánh thụt xuống 1 lớp (chả nhẽ GD miền Bắc lại "không bằng" GD miền Nam à)😆.
Mình ở Xóm Lò, giờ vẫn ở đây, làng thuần nông, nên cả hội rủ nhau lên đê, chui vào ruộng ngô cho yên tĩnh để ôn. Xóm có ông Tuấn hơn mình 2 tuổi (mất rồi) chơi lớn, ôm sách trèo lên cây phi lao để ôn. Gió hiu hiu ngủ thiếp đi rơi mẹ xuống gãy lòi xương.
Xóm Lò nhiều lò gạch. Xưa những lò thủ công 7 vạn, 10 vạn gạch là lớn lắm, cao sừng sững. Mình với mấy đứa tha sách trèo lên nóc lò chưa dỡ nằm ...ôn.
Trong Sài Gòn, mình ở ngay đầu cầu Kiệu. Từ đây đi qua chợ Phú Nhuận sang bên kia là chùa Vĩnh Nghiêm. Cuối những năm 70 chùa rộng rãi yên tĩnh và đẹp lắm. Địa điểm ôn thi thật là lý tưởng. Nhưng đến toàn ngắm sư với hoa đại.
Cứ tưởng xê dịch về không gian là chữ nó vào đầu. Chẳng phải! Nằm dài trên đê đọc được vài chữ thì nhìn sang bên kia sông, nơi ấy Lại Đà (Đông Hội-Đông Anh) quê mình, tưởng tượng những ngày có giỗ, giò cắn ngập răng. Tưởng tượng chán chê, thấy nó xa vời quá, lại chăm chú xem mấy con chuồn chuồn kim "cõng" nhau ngay trước mặt.
Ấn tượng và mang đậm bản sắc, có ý nghĩa ô -cốp (OCOP) nhất là ôn thi trên nóc lò gạch. Cả hội đọc được dăm chữ lại phóng mắt xuống phía Sài Đồng, đố nhau xe đang đi trên Đường 5 là xe gì.
Cũng đầu tư thời gian để ôn đấy nhưng được chữ nào đâu. Về đến cổng bố mẹ hỏi thì xoay mấy quyển vở về trước bụng, mặt nghiêm trọng, nói con đi ôn thi. 🤣

XE CỘ

 Nếu ai hỏi chiếc xe ô tô đầu tiên "được đi" là xe gì thì mình trả lời ngay: Xe chở gạch.

Làng mình trước làm lò gạch nên gọi XÓM LÒ. Xóm Lò cung cấp gạch cho nhiều công trình lớn và quan trọng ở Hà Nội những năm 60-80. Mỗi lần ra lò, xe ô tô vào làng chở gạch đi các công trường suốt ngày.

Đường làng mấp mô gồ ghề nên xe không thể đi nhanh. Đám trẻ ranh như mình thấy xe ô tô là hò nhau chạy theo nhảy lên đu bám phía sau, mặc kệ bụi mù mịt xộc cả vào trong họng. Xe ngật ngưỡng ra tới đầu làng thì thằng cuối cùng nhảy xuống.
Cái khao khát được di chuyển bằng một thứ gì đó nhanh hơn đôi chân với trẻ quê là như vậy. Tất cả đều muốn tìm kiếm 1 cảm giác khác hơn việc đi bộ chậm chạp và nhàm chán.
Loại bỏ yếu tố nguy hiểm và vệ sinh ra thì ước mơ này cũng lành mạnh và đáng trân trọng đấy chứ?
Thằng cuối cùng nhảy xuống luôn nở một nụ cười, còn hơn cả sự hả hê mãn nguyện, đấy là nụ cười chiến thắng. Đám trẻ đều đón chờ nụ cười đó. Dẫu sao thì trong đám trẻ quê cũng đã hình thành một tiêu chuẩn, đấy là SỨC KHỎE và sự GAN DẠ pha chút liều lĩnh. Thằng cuối cùng nhảy xuống bao giờ cũng hội đủ 2 tiêu chuẩn trên.
Việc đánh giá và nhìn nhận con người, chả ai dạy bọn quần thủng đít, mũi thò lò như chúng mình, được hình thành giản đơn như thế.

Năm 75-76 gì đó lần đầu được ngồi lên "con" GAZ 69. Ông già (làm công ty rau-hoa-quả) đi công tác ghé ngang qua nhà. Xe đỗ đầu làng. Bố và lái xe về nhà uống nước, mình tót lên xe ngồi. 1000 lần bảnh chọe và kênh kiệu. Mấy đứa bạn thò lò mũi xanh thân lắm mới cho chạm vào thành xe🤣.
Khi ấy chúng nó coi mình như giời, được cho chạm nhẹ xe (đầy bùn đất) như một đặc ân, đứa nào cũng hứa "mai có kẹo vừng tao với mày ăn chung nhá...nhá".
Cũng có vài đứa giả vờ khảnh, ra cái điều ta đây không thèm, đi lướt qua. Mình nhỏng cổ vẫy tay, gọi này... ày...ày! Nó vẫn chả thèm, nhưng đi một đoạn xa thì ngoái lại, cứ đứng nhìn, nhìn mãi.

Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2025

Hàng xóm

Cạnh nhà có chị độc thân. Một hôm chị đem về con mèo thì đêm mèo gào thảm thiết. Hàng xóm không ai ngủ được sang bảo chị. Chị khục khoặc một hồi rồi mấy hôm sau bán mèo.


Bán mèo được vài hôm chị mua chó. Lạ cái chó cũng kêu suốt đêm. Hàng xóm lại sang đứng đầy ngoài hàng rào chỉ trỏ phàn nàn. Chị ra lườm tất cả một lượt rồi vào nhà đóng sầm cửa nhưng sau cũng bán chó.
Bán chó được vài hôm chị đem về một... ông. Lần này thì ông ấy không kêu mà chị kêu suốt đêm.
Hàng xóm khó chịu kinh khủng, đặc biệt là mấy ông, nên nhất loạt đâm đơn ra tổ dân phố. Đơn thưa "Nuôi mèo thì mèo gào, nuôi chó thì chó kêu; nuôi người..."
Tổ trưởng dân phố điệu chị ra hội trường thôn. Ở đó đã đông đủ "nguyên đơn"- toàn các ông. Chị hất mặt, nói tôi nuôi mèo các bà phàn nàn, tôi bán; tôi nuôi chó các ông kêu, tôi bán; giờ tôi nuôi cái con người các ông cũng khó chịu?
Cái con này không thể bán được! Đấy, ông nào đem về nhà mà nuôi đi. Tôi cho😂!