Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

Thám báo Tầu.





Những ai sống trong những ngày 17/2/ 1979 hẳn biết rõ lời ca và giai điệu thúc giục lòng người của bài hát ngày nào cũng phát trên Đài TNVN: 

"Quân xâm lược bành trướng dã man, đã giày xéo mảnh đất tiền phương, lửa đã cháy và máu đã đổ trên khắp dải biên cương…”

Những ngày này mình muốn nghe lại bài hát quá! Càng muốn nghe thêm phát biểu của nhạc sỹ Phạm Tuyên khi viết ca khúc trên. 

Chắc có nhưng mình không nghe Đài thường xuyên nên không biết đấy thôi. Lúc nào hỏi bạn Hưng trống của mình ở VOV3 vậy.

Nói chuyện đánh Tàu lại nhớ ông anh mình, lính Vị Xuyên, trên chốt hẳn hoi,  nhưng đi những năm 80 nên chỉ “ăn” pháo của láng giềng thôi. Một anh khác cạnh nhà, tên Trường, nhập ngũ cùng đợt anh mình thì ở Cao Bằng. Cả hai ông anh giải ngũ mà không sứt mẻ tí gì, may!

Anh Trường kể hồi đóng quân ở Trùng Khánh, nhớ nhà quá nên mấy ông lính Gia Lâm bèn nghĩ kế đi rình bắt thám báo nộp lên trên để được thưởng phép.


                                                                Lính Tầu bị ta bắt (ảnh: mạng)

                                                         Lính ta bị Tầu bắt (ảnh : mạng)

Cả hội gồm 3 ông xách 3 khẩu AK đi quá vào nước “bạn” vĩ đại một tí, chọn  chỗ con suối cạn nằm phục.

Cầu được ước thấy, chẳng bao lâu một tên mặc thường phục xuất hiện, lò dò xuống suối lấy nước. Ba ông nhảy xổ ra, ra hiệu đầu hàng.

Tên mặc thường phục giật mình nhưng ngay lập tức chuyển về thế thủ, đưa đôi mắt lươn híp tịt quan sát ba ông tướng nhà ta. Vài ba giây trôi qua, vẫn đứng nguyên tư thế như vậy nhưng từ thế thủ hắn chuyển trọng tâm thấp hơn một chút rồi hít một hơi dài.

Ba ông anh thấy thế chột dạ, nghĩ thằng này biết luyện khí thế chắc võ công thuộc loại thượng thừa đây.

Tên mặc thường phục nhè nhẹ thở ra rồi bắt đầu sàng (tức là múa quyền, kiểu như múa xe đài ở hội vật vậy).  Chính xác hơn là giống các cụ hôm nay luyện Thái Cực Quyền 24 thức ở Hồ Hoàn Kiếm.              

Mấy ông nhà ta từ thế thượng phong giờ bỗng lúng túng nhìn nhau, không cha nào dám xông vào trói. Xưa ở làng cứ thấy nói võ Tàu là nhất mà?! Nó thụi cho một quả về 3 ngày sau mới chết nên nay… sợ ?!

Mình hỏi sao không bắn, anh Trường trợn mắt nói ngu, lộ chạy thế đéo nào kịp. Mình hỏi sao không đâm lê, anh Trường lại trợn mắt nói nhỡ nó chết thì còn làm ăn đéo gì, bắt nộp để thưởng phép thì phải còn sống chứ.
   
Nói thế thôi chứ có lẽ mấy bố nhà ta sợ. Tên mặc thường phục chắc cũng đoán thế nên nó cứ sàng qua sàng lại. Cuối cùng mấy ông anh nháy mắt hè nhau chạy một mạch về chốt. Thám báo không bắt được lại được phen sợ vãi.

Mình hỏi thế cái thằng đấy có đúng thám báo không? Anh Trường cười khà khà, nói đéo biết, chắc là dân, nhưng nếu dân thì cũng là dân binh.

Chuyện này cứ nhậu là anh Trường kể. Chuyện tào lao nên mình cũng chẳng quan tâm tới tính xác thực. Chỉ ngẫm mãi cái chi tiết tên “thám báo” nó chỉ sàng qua sàng lại mà ba ông anh súng ống đầy mình lại… sợ?

(Còn tiếp)  

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ