Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Đọc Nguyễn Bá Thanh lại nhớ Đỗ Việt Khoa.






Chưa đến mùa thi nhưng mình bỗng nhớ tới thầy Đỗ Việt Khoa hóa ra là bởi mấy hôm nay đọc không xuể các bài về ông Nguyễn Bá Thanh. Cả nước hy vọng, cả nước đặt niềm tin.
                             (Thằng đeo kính cầm micro cạnh Bộ trưởng Nhân là mình đấy, hi hi )

Nhớ tới thầy Khoa là nhớ tới một giai đoạn, ngắn thôi, phừng phừng khí thế chống gian lận thi cử, hồi Phó Thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân vừa đảm trách chức Bộ trưởng Bộ GD-ĐT.

Mình nhớ như in cái ngày thầy Khoa được Bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân tới nhà riêng thăm. Sự kiện hân hoan thế mà trời mưa sụt sùi. Sau này ngẫm lại số phận chìm nổi của thầy, mình cho rằng đấy là điềm gở.

Từ Sở GD-ĐT Hà Tây, xe bộ trưởng lao vun vút, phóng viên phóng vù vù theo sau. Cả đoạn phố trước nhà thầy Khoa ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì mà lắm xe đông người thế. Thầy Khoa, dù được báo trước, nhưng niềm vui và sự bất ngờ khiến thầy hưng phấn đến mức nhớn nhác. Ai hỏi thầy cũng muốn trả lời. Thầy ngó người này “báo cáo” nhìn người kia “báo cáo”, chẳng cái gì trọn vẹn.

Chuyến viếng thăm chưa đầy 20 phút kết thúc bằng màn trao quà. Bộ trưởng tặng thầy Khoa cây bút và cuốn sách “Bác Hồ với giáo dục” cùng lời đề tặng: “Cảm ơn thầy và chúc thầy giữ mãi được chữ nhân của người VN, chữ nghĩa của phận làm cha và chữ đức của người làm thầy”.

Rồi cả đoàn ào đi. Xã Vân Tảo của thầy Khoa im ắng trở lại. Tuy nhiên con tim sôi sục và lòng nhiệt huyết cháy bỏng của thầy chẳng hề im mà tuồng như càng rộn rã hơn…

Thật khó để vẽ lại chân thực một chân dung Đỗ Việt Khoa. Đã có 1001 nhận xét về thầy, thậm chí có người cho rằng ông này “không bình thường”. Nhận định này đúng hay sai tùy thuộc vào người ta định nghĩa thế nào là “bình thường”. Mình chỉ dám nói thế này, Đỗ Việt Khoa có cái hừng hừng khí thế đấu tranh của những đội viên thời cải cách; có ý chí tiến công không khoan nhượng của một người lính, nổ súng đùng đoàng lao về phía trước - phía kẻ thù. Nếu như trên mặt trận ì oàng tiếng súng, bên cạnh là đồng đội tin cậy, phía sau là hậu phương vững chắc, thì hôm nay, ở mặt trận này, bên cạnh và đằng sau thầy chỉ có người vợ khóc khóc mếu mếu cùng mấy đứa con dại. Dư luận và báo chí cũng bi bô được vài câu rồi cũng đành hậm hực nhìn theo cái ước mơ chống tiêu cực ngây thơ và trong veo của thầy giờ đã bóng chim tăm cá.

Thầy Đỗ Việt Khoa có bút, sách của “tổng tư lệnh ngành” ngỡ mình như có thượng phương bảo kiếm trong tay. Thầy Khoa hân hạnh được Bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân úy lạo tại tư gia, nuốt từng lời động viên của Bộ trưởng và tâm niệm một cách thành kính rằng nhiệm vụ chống tiêu cực từ nay đã được trao tay, còn mỗi việc ra sức mà làm.

Thầy Khoa hôm nay vẫn giữ được chữ NHÂN, chữ NGHĨA, chữ ĐỨC của người cha, người thầy đúng như lời chúc của Bộ trưởng. Nhưng chẳng biết có còn hừng hực khí thế và quyết tâm chống tiêu cực như cách đây 7 năm?     

Nhiệm vụ của Ban Nội chính, nơi ông Nguyễn Bá Thanh về làm việc rất nặng nề. Và tương xứng với trách nhiệm, quyền hạn chắc cũng lớn chứ chẳng vừa. Chống tham nhũng tiêu cực, chống kẻ thù giấu mặt trăm mưu ngàn kế, có khi quyền lực như trời, đâu phải chuyện dẹp hàng quán rong ven sông Hàn!

Chẳng hiểu cơn cớ gì mà cứ đọc các bài về ông Thanh mình lại vẩn vơ nghĩ về thầy Khoa, người mà đã có thời cả nước đặt niềm tin, cả nước hy vọng./.

Ngô Thiệu Phong


0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ