Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013

Bực mình lại viết về láng giềng.






Mình đã định thôi không viết tiếp các mẩu chuyện lặt vặt về Trung Quốc nữa vì nó nhạy cảm. Thế nhưng khi biết một nhà hàng ở Bắc Kinh treo cái bảng hiệu không phục vụ người Nhật, Philipin, Việt Nam và… chó thì mình thấy cần phải viết.

( Cái bảng này ở một quán hàng tại Bắc Kinh đề không phục vụ người Nhật, Việt Nam , Philippin và  chó)

Mình chính thức  đi Trung Quốc có một lần nhưng được nghe kể thì khá nhiều.

Không kể các đoàn đi tour, các đoàn làm việc của VN sang được TQ tiếp đón vô cùng chu đáo. Người đồng cấp bên họ sẵn sàng lao ra xách va li từ xe vào khách sạn cho bạn mà chẳng chút nề hà, không hề do dự hay miễn cưỡng. Tuy nhiên, nhìn kỹ vào ánh mắt của họ thì thi thoảng thấy lóe lên sự bỡn cợt và trịch thượng. 

 Mình (đeo kính) ở Dương Sóc - Nam Ninh đấy! Có biết chữ mẹ nào đâu, chủ yếu liếc con tóc vàng.

Chú Huy Dung, sếp cũ của mình đi Trung Quốc kể chuyến bay về VN bị chậm, cả đoàn đang ngồi chờ thì bạn lại đột ngột xuất hiện cho dù trước đó đã thắm thiết ôm hôn từ biệt. Họ nói nghe tin chuyến bay chậm nên mua đồ ăn vào cho đoàn. Họ chân tình khuyên không nên ăn cơm trong sân bay, đắt lại không ngon. Láng giềng làm thế hỏi ai không xúc động.  

Vì một lý do nào đó mà cấp trên của láng giềng (cấp có thể cao hơn của đoàn VN) không ra dự được bữa ăn sáng hoặc chào đón bạn ở sân bay thì họ sẽ xin lỗi rất nhiều lần và trình bày lý do một cách thuyết phục.

Khác với phương Tây và có thể khác trong quan điểm của bạn, Trung Quốc đã tiếp khách thì không có khái niệm tiết kiệm. Với họ đồ ăn cứ phải thừa mứa, ê hề đến mức ăn không nổi thì mới gọi là trọng khách, đãi khách.

Bạn đừng bao giờ vì tiếc của giời mà hỏi chi phí hết bao nhiêu. Họ sẽ không nói, thậm chí còn tỏ vẻ khó chịu. Cứ thoải mái ăn chơi đi! Chẳng thế mà thời ông hoàng Xi-Ha-Nuc tị nạn ở đấy, láng giềng xây cho cả một cung điện chẳng khác gì hoàng gia bên Căm – pốt.

Ăn uống ở bên Tàu thì khỏi nói. Bữa nào cũng ăn món mới thì có lẽ phải ở đó cả tháng may ra mới biết hết được. Đấy là đoán vậy, mình mới được ăn vài chục món thôi, hi hi.

Trong bữa ăn, láng giềng luôn biết khéo léo lồng cái văn hóa ẩm thực, văn hóa địa phương (nơi đến) vào để món ăn thêm ý nghĩa. Thực ra là một cách khéo léo để tuyên truyền lịch sử đồ sộ của mình, để khuất phục đối phương về văn hóa. Cái này không có gì mới. Nó là một phần của ngoại giao văn hóa. Song cái đáng phục láng giềng ở chỗ họ "quán triệt sâu sắc" tới mọi cấp của họ và thực hiện rất nghiêm, rất nhất quán.

Việc một ông chủ cửa hàng ở Bắc Kinh treo cái biển sặc mùi chủ nghĩa dân tộc cực đoan kia, tôi nghĩ chỉ là phút bồng bột cá nhân của một “thằng bé” 60 tuổi ấu trĩ về chính trị thôi. Thực tế láng giềng khôn khéo, thâm sâu và bài bản lắm! Họ muốn khi chưa phải động binh thì thiên hạ đã bị khuất phục bằng chính nền văn hóa Trung Hoa đồ sộ; họ muốn sau khi ngang qua Vạn Lý Trường Thành, ai đó “yếu bóng vía” phải khiếp nhược mà thần phục. Đấy mới là cái láng giềng muốn chứ không phải ba cái dòng chữ bậy bạ trẻ ranh kia./.

   
Đây là tấm biển "cấm chó và người Trung Quốc" trong bộ phim Tinh võ môn. Trong phim, tấm biển này được treo ở Thượng Hải và công viên Hoàng Phố. Diễn viên Lý Tiểu Long trong vai Trần Trân đã tung cước đá vỡ tấm biển này để thể hiện tinh thần bất khuất của người TQ. Thế mà hôm nay lão chủ quán ở Bắc Kinh lại diễn lại trò xưa của bọn thực dân kỳ thị?!     
   

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ