Thứ Năm, 13 tháng 9, 2012

Quái - tươi - thông minh…


( Lưu hành nội bộ, không sao chép và phổ biến)

Mình thuộc dạng lìu tìu nhưng lại rất hay ngắm nghía người nổi tiếng xem họ làm gì, nghĩ gì. Mình chẳng thể bắt chước họ nhưng suy ngẫm lời họ nói, việc họ làm cũng dạy mình ối điều hay.

Trần Đăng Khoa là người nổi tiếng. Dĩ nhiên! Nhưng nổi tiếng bây giờ cũng lắm dạng. Đứng giữa phố, hứng lên, tụt quần bốc chim khoe hàng cũng nổi tiếng như thường. Vì thế mình thích gọi anh Khoa là người của công chúng.

Khen anh Khoa tài, anh Khoa giỏi mình đã vô phép khen mấy lần. Khen anh đấy nhưng lần nào cũng rụt rè, bởi một thằng vớ vẩn, lìu tìu như mình mà dám khen anh thì xúc phạm quá, hỗn hào quá? Chỉ mong anh hiểu mà bỏ qua.

Anh Khoa nói hoặc viết câu nào thì “chết” câu ấy. Anh bảo Sài Gòn như cô gái mặc quần soóc căng tràn nhựa sống tung tăng chạy bộ ngoài đường còn thủ đô thì như một ông cụ khăn đóng áo the, trang nghiêm, trầm mặc, suy tư nhưng kỳ thực chẳng nghĩ mẹ gì. Đúng quá anh Khoa ơi! Với cái đầu tư duy kiểu thông tấn như em thì chẳng bao giờ nghĩ ra được. Mà nếu có diễn đạt cái ý như thế thì vụng về lắm, kiểu gì cũng bị thổi còi.

Chiều qua mình và Nhật Minh lại gặp anh ở Quán Sứ. Anh bắt tay mình thật chặt mặt hướng về phía Mai Chi nói em có được 3 người giúp việc (Dung, Minh, Phong) như thế này thì quá ổn, toàn dạng quái cả. Mình sợ toát mồ hôi lấm lét nhìn thái độ của anh, không biết ý anh nói là quái kiệt hay quái thai.

Trước đây anh có thời gian phụ trách Ban Văn học & Nghệ thuật. Bây giờ mỗi lúc trà dư tửu hậu, anh em phóng viên vẫn lưu luyến mơ màng nhớ lại một thời chưa xa, một thời hoàng kim của phát thanh VHNT được một người nghệ sỹ lãng mạn như anh dẫn dắt.

Anh em kể lần nào nghe duyệt bài trên máy là y như rằng lần ấy anh ngật đầu ra sau ghế ngáy khò khò, tai nghe rơi vướng lòng thòng trên cổ. Hết vở kịch 90 phút mà anh vẫn ngáy váng trời. Thấy thế, phóng viên khẽ khàng lắc vai, anh giật mình ú ớ chồm dậy nói “à, à, kịch của thím tươi lắm!”

Chiều qua, sau khi nghe giới thiệu về Dự án giao thông quốc gia và đế chế radio, anh gật gù tấm tắc nói thông minh, thông minh, thông minh thật!

Nhìn nét mặt “ngây ngô và thán phục” của anh, mình đồ rằng, anh còn thông minh hơn tất cả những gì được coi là thông minh ở chốn ấy./.

Ngô Thiệu Phong (Lưu hành nội bộ ).















0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ