BỖNG DƯNG MUỐN…KIỂM ĐIỂM.
Những gì mình sắp viết dưới đây vợ mình còn chưa biết. Tóm lại mình chưa hé răng nói với ai nửa lời. Song, hưởng ứng NQ TW4, mình thấy có trách nhiệm phải kiểm điểm trước bạn bè của mình trên FB. Coi như một cữ tập dượt để tới đây kiểm thảo trước những người cùng chí hướng. Hì hì.
Mình học hành lận đận lắm! Chưa bao giờ học sinh giỏi, thậm chí có lần còn bị thầy toán chê tiếp thu chậm. Giờ cứ thấy ai nói đến giải toán là mình lờ đi rồi…trốn. Thế mà chẳng hiểu sao lại thi khối D, và không bài thi toán nào dưới 5, thậm chí có lần 8 rưỡi.
Phổ thông mình hết học ở Bắc lại vô Sài Gòn, từ trường làng cho tới thành phố, từ hệ 10 năm sang 12 năm rồi lại quay về 12 năm khuyết lớp 9. Thầy giáo thì loại 7+3 có, từ R (rừng) về có, lại thêm cả thầy được đào tạo từ chế độ Sài Gòn, thậm chí có giáo viên là cảnh sát ngụy. Ai mình cũng kính trọng. Trường sở cũng vậy, học trong đình, chùa và nhà mái rơm ở Bắc Việt đến trường dòng khang trang ở Sài Gòn, chỗ nào cũng có cái thú của nó.
Mình học chẳng giỏi gì thế mà năm đầu (1986) thi phát 21điểm rưỡi vào Khoa tiếng Anh, Đại học Tổng hợp HN, thiếu đúng nửa điểm được đi Liên Xô. Chịu khó “chạy” giờ biết đâu lại thành nhà khoa học, Việt kiều yêu nước và cũng có thể là… mafia Nga.
Với số điểm cao ngất ấy, mình được học bổng toàn phần, tinh tướng lắm. Sau hai năm, hết đại cương, bằng sự nỗ lực cá nhân và điều kiện thuận lợi, các em ở Hà Nội vượt lên, chiếm lấy khoản học bổng vài chục ngàn đồng và đẩy mình vào số những thằng phải đóng học phí.
Có 9000đ học phí thôi, nhà dẫu nghèo, bố mẹ cũng có thể cày thuê cuốc mướn lo được, nhưng sĩ hão (lại có phần thấy nhục) nên bỏ học luôn. Sau này, có ai hỏi sao bỏ học, mình nhìn xa xăm, lơ đãng thở dài vẻ khổ đau, nói do hoàn cảnh. Hi hi, ối người thương hại!
Hai năm tiếp theo, mình trải qua đủ nghề mạt hạng như phu hồ, làm thảm đay, seo giấy, ghi lô đề, đổ bê tông móng cọc…Những lần vục mặt đẩy chiếc xe cải tiến ự bột giấy (làm mũ cối) dọc phố Thụy Khê mới thấy nhục. Lúc ấy, bên tai văng vẳng câu nói của ông cụ khi báo tin nghỉ học, “con lớn rồi, tùy con quyết định cuộc sống của mình”. Chẳng lẽ đời mình như thế này mãi sao? Mình phải quyết định lấy cuộc đời của mình thôi.
Thế là tối về lôi sách ra xem. Khổ! Văn và ngoại ngữ còn nhớ chút chút chứ toán thì quên nhiều. Thế mà liều, vẫn thi. Năm đầu, hoang tưởng, nộp đơn vào Đại học ngoại ngữ (trường hot lúc bấy giờ). Trượt. Năm sau, ngắm thấy Khoa báo chí mới thành lập, hay hay, thì thi. Cũng đỗ, chính quy hẳn hoi, nhưng điểm bé lắm, không khoe đâu.
Từ K33 Anh ngữ nay học K 36 Báo chí nên mình thành lão làng. Có hôm đang ngồi học, bạn cũ ở K33 đi ngang nhìn thấy, chúng mắt trợn tay chỉ, nói ô thằng Phong, thằng Phong kìa! Mình ngượng không biết chui đi đâu.
Rồi cũng tốt nghiệp, chắc chắn thế, cũng lên tận Đại học Dược, vận áo mão cân đai làm lễ nhận bằng, chụp ảnh hoành tráng. Nhưng về nhà lôi cái bằng ra ngắm rồi nghĩ đoạn đường tiếp theo mà kinh. Làm gì để sống đây?
Lần đầu tiên nộp đơn vào một khách sạn của Singapo (giờ là Somaset gì đó ở Thụy Khê). Qua hai vòng người Việt phỏng vấn đều OK. Chính bọn này còn chắc mẩm mình là ứng viên số 1. Thế nhưng vòng cuối, người ta dẫn mình vào phòng một thằng Tây. Nó cao gần 2m, comple cà vạt chỉnh tề, nước hoa ngào ngạt, phòng điều hòa mát rượi, mọi thứ ngăn nắp, sạch sẽ và sang trọng. Trời ơi! Xa hoa quá! Một thế giới khác quá, lạ quá! Tai mình ù đi…, không nghe được gì hết, khiến nó phải vẫy một thằng người Việt ra dịch lại, nhục không! Nó bảo cứ về đi, sẽ liên hệ lại mà mình vẫn hy vọng, ngu thế không biết! Đúng là từ chuồng trâu bước ngay vào Resort, ăn ngay quả đắng, nhớ đời.
Lần thứ hai nộp đơn vào Bộ Ngoại giao. Ở đây không phỏng vấn mà thi. Đề bài đại loại thế này: Hiện các thế lực thù địch đang rêu rao ở VN không có tự do báo chí, anh/chị hãy viết một bài phản bác lại luận điệu trên.
Mình được 2 điểm. Bây giờ, thâm niên làm báo đã hơn 15 năm, có đủ vàng- bạc-đồng của Giải báo chí quốc gia, lại thêm tí quốc tế nữa, nhưng nếu làm lại cái đề trên, he he, không biết được nhiêu điểm đây ?
Ngô thiệu Phong
PS: Hôm nào viết tiếp vụ thi vào Đài, hay lắm, các bạn đón đọc nhé!
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ