GỬI BỐ CÁI MÙA 1
Ngồi biên thư cho bố nó đây mà chưa hết tim đập chân run. Tối qua, trời nóng, nhọ mặt người tôi mới từ đồng về. Cơm nước xong đã gần 9 giờ tối. Vừa lúi cúi cài cửa chuồng gà định vào đi ngủ thì thấy dân làng hô trộm trộm, tiếng chân huỳnh huỵch, tiếng xe máy rồ ga, tiếng la hét om sòm dồn từ xóm 5 lên xóm 1 rồi lại tỏa ra khu trại, phía cánh đồng.
Đàn bà như tôi nghe thấy thế đã sợ nhưng vẫn vơ cái đòn gánh, đứng thủ thế ở cổng xem minh tình thế nào. Trộm mà chạy qua, sợ thì sợ, tôi cũng phang cho một đòn chứ chẳng chơi.
Đứng thủ thế mãi mỏi cả chân, chắc trộm biết tôi sợ nên… tránh. Chỉ có anh Tiến nhà bên tay lăm lăm cái xẻng mướt mải mồ hôi chạy về, nói trộm chó chị ạ, bắt được một thằng, thằng kia thoát, đang tẩn cho nó một trận nhừ tử ở cánh đồng.
Ông biết rồi đấy, gần đây làng mình bị trộm chó liên miên. Bọn trộm ngày càng táo tợn. Không chỉ câu chó, chúng còn dùng cả súng điện để bắn chó nữa. Tuần trước, nghe oẳng một tiếng, chú Hồng xóm 2 chạy ra đã thấy chúng nhét con chó vào tải. Chú Hồng lao đến định bắt thì bọn chúng dí cho một phát súng điện ngã lăn quay ra đất. Thế có gớm không cơ chứ? Nhà nào đã mất chó thì y như rằng vài hôm sau mất trộm.
Chính vì thế, khi nghe anh Tiến nói bắt được bọn trộm chó, tôi mừng. Thế nhưng sáng nay nghe tin cái thằng trộm chó đêm qua bị dân đánh chết thì tôi bàng hoàng cả người. Làng mất gần chục con chó, ai cũng tiếc, cũng căm, nhưng con chó sao lại đi đổi mạng người. Làm gì cũng phải có luật pháp chứ.
Ông ạ! Tôi tâm sự như thế với hàng xóm, có người đồng tình, nhưng cũng có người lại nói ôi dào, làng bên đấy, bắt được giao công an, công an xử phạt hành chính rồi cho về. Lúc ra khỏi đồn, chúng còn nhơn nhơn, thách thức đe dọa cả những người bắt chúng.
Như vậy là thế nào hả ông? Tôi thấy bảo tội ấy chưa đến mức đi tù, chẳng hiểu thế nào nữa.
Tôi ở quê, chịu khó nghe đài, lại hay được ông biên thư nhắc nhở, nên bây giờ cảnh giác không chỉ bọn trộm mà cảnh giác ngay cả miếng ăn vào miệng nữa. Nhà có mảnh vườn, mùa nào thức ấy, không phải mua rau phun thuốc sâu đâu, ông cứ yên tâm đi. Đấy! Tự cấp tự túc cũng có ưu điểm của nó đấy chứ phải không nào?
Bây giờ ra chợ, đấy ông xem, nào phở, mì có formol; mì tôm có E102 vượt ngưỡng; xì dầu có 3 MCPD gây ung thư…Đụng vào cái gì là có cảnh báo về cái ấy, người dân chẳng biết đâu mà lần.
Mới đây thôi, trên đó ông có nghe vụ người ta làm giá đỗ có chất độc không? Thật không tưởng tượng được ông nhỉ? Tôi nói nhỏ nhé, bố cái Mùa là chúa thích ăn giá đỗ đấy, đúng không? Lúc nào ông cũng tít mắt lên bổ lắm, bổ lắm! Tôi biết ông bổ thế nào rồi, nhưng trên đấy thì cố nhịn, không bổ béo gì sất.
Chuyện an toàn thực phẩm nói phát chán? Nhưng tôi cứ nghĩ vẩn vơ thế này ông ạ. Hầu như tất cả các vụ lùm xùm về vệ sinh thực phẩm toàn do báo chí khui ra rồi sau đó cơ quan chức năng mới vào cuộc. Gần đây nhất là mấy bác kiểm tra nói các mẫu giá đỗ ở Hà Nội không có chất độc. Thì cũng phải tin để mà mừng, nhưng thế hóa ra báo chí nói sai, nói quá lên à? Mấy chị bán hàng ngoài chợ làng được thể oang oang nói thấy chưa, thấy chưa, mấy bài báo làm dân buôn thúng bán mẹt như chúng tôi cả tuần không bán được cọng giá nào.
Họ nói chẳng sai đúng không ông? Tôi cứ liên tưởng tới chuyện trộm chó hôm qua. Vì người dân bức xúc, không tin vào pháp luật nên cố sát cả mạng người. Cũng vì bức xúc mà dân làng mình còn chặn cả xe tải hạng nặng chở đất cát nhấn còi inh ỏi rầm rầm chạy qua làng, bụi khói mù trời đấy ông biết chưa? Rồi nghe đâu ở trong Nam, dân cũng không chịu nổi nạn cướp giật mà lập cả đội hiệp sỹ. Tới một lúc nào đó dân cũng hết chịu nổi và có thái độ tiêu cực với mớ rau, miếng thịt thì chẳng biết thế nào nữa. Khổ cả người chăn nuôi, trồng cấy lẫn người tiêu dùng. Hôm trước ông nói mình đang hướng tới một xã hội pháp quyền cơ mà?
Tuần trước, có mấy chị phóng viên trên tỉnh về làng viết về xây dựng nông thôn mới. Các chị vào nhà mình, phỏng vấn tôi, ngồi chơi mãi. Nhà có nải chuối kẹ tí xíu, lại chín quá trông xấu xí, đen xì xì, chẳng dám mời, thế mà các chị không những chẳng chê lại còn khen ngon, như thế mới an toàn. Cũng giống như ông kể trên phố họ chọn mua rau có sâu đấy thôi. Ngẫm chuyện này tôi vừa buồn cười vừa lo ông ạ. Thế chẳng hóa ra thước đo bị thay đổi, chuẩn giá trị đang bị lung lay à?
Tôi đàn bà con gái sức nghĩ ngắn lắm, chẳng lý giải được! Ông ở trên đấy, gần bác giáo Bình, chắc biết hơn tôi.
Thôi, ông nghỉ đi. Nhớ cẩn thận với giá đỗ đấy. Về nhà tôi làm cho mà ăn. Biết là bổ, nhưng bổ dưới quê cho nó lành. Giữ sức ông nhé. Mẹ cái Mùa.
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ