NHÀ VỆ SINH NHÀN ĐÀM.
Xem xét sự tiến bộ xã hội không chỉ căn cứ ở đầu vào (ăn) mà quan trọng hơn, bản chất hơn, chính là ở đầu ra (…).
Vì thế, càng văn minh, người ta càng chú ý tới công trình phụ. Bếp và nhà tiêu luôn là sự quan tâm hàng đầu của kiến trúc sư. Họ không ngừng cải tiến, thay đổi, nhằm thỏa mãn đòi hỏi khắt khe của thượng đế.
Lịch sử của công việc “dọn dẹp” trước khi kéo quần đứng dậy cũng thể hiện rõ điều này. Từ “dọn dẹp” đầu ra bằng đất thó, nâng cấp lên giẻ rách, rồi báo, đến giờ là giấy chuyên dụng. Trong giai đoạn quá độ từ đất thó lên báo, ở một số nơi, người ta sử dụng que để gạt. Thế mới biết, chưa ai nói hết được ý nghĩa, tác dụng của 700 tờ báo và tạp chí trong thời đổi mới này?
Khâu “dọn dẹp” tưởng chừng chỉ dừng lại ở đó, nhưng không, nhu cầu đã nâng sức sáng tạo trở thành vô tận. “Dọn dẹp” bằng vòi xịt đã trở nên quê mùa và nhanh chóng lùi vào dĩ vãng. Toa lét thời @ đã giải phóng đôi tay. Bây giờ họ chỉ việc ngồi, relax, relax, khoan khoái, thư thái…, mủm mỉm cười và kéo quần đứng dậy. Mọi việc đã có toa lét lo. Sướng!
Nhưng văn minh cũng có hai mặt. Toa let sạch như phòng khách, thơm như phòng ngủ đã thôi thúc bản năng buôn chuyện của chị em (mình đã kể ở bài trước). Kể từ khi entry ấy xuất hiện, chị em hệ mình trật tự hẳn. Đúng là chức năng giáo dục, thẩm mỹ của “văn học” thật thần kỳ! Ai chịu khó đọc mình nhất định sẽ sống nhân ái hẳn lên. He he.
Chẳng không à? Mọi người đều biết phòng mình cuối hành lang, cạnh toa lét. Có hôm hai em xinh như mộng xô cửa bước vào mắt trợn miệng há lúng búng hỏi: Anh ơi toa lét ở đây hả anh? Mình bảo ừ, em vào đi. Hai em đóng xầm cửa chạy mất, vừa chạy vừa thụi nhau cười rinh rích. Mình cố thể hiện sự bao dung và nhân văn sâu sắc như thế thồi nhưng bụng cũng ngầm nguyền rủa tên nào xỏ lá mình? Vì thế, các bạn lần sau có chỉ thì chỉ dẫn cho cụ thể. Đừng có làm ăn thiếu trách nhiệm như thế, phải dẫn người ta vào tận nơi mới gọi là chỉ dẫn chứ.
Có bí mật này hôm nay mới dám nói, các bạn nhớ kín tiếng nhe. Các bạn có nhớ khu vệ sinh VIP quây tạm bằng nhôm kính cho các sếp mình viết trong entry trước không? Đấy bí mật trong đó đó.
Bình thường phòng VIP tối om. Nhưng nếu bật đèn thì, ôi trời, sáng như ban ngày luôn, rõ mồn một. Cực chẳng đã, chỉ khi nào các xếp “đi”, tức là vào trong, mới bật đèn nên các sếp không phát hiện ra lỗi thiết kế chết người này. Các bác cứ ung dung relax, relax và chắc mẩm ở ngoài nhìn vào cũng chẳng thấy gì như ở trong nhìn ra. Nhưng hổng phải thế! Trời ạ! Thấy hết luôn…! Mình muốn có dịp nào thuận lợi khéo léo thông báo cho các cụ biết nhưng chẳng có cơ hội. Vài tháng sau các cụ về Quán Sứ cả. Tiếc!
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ