Tôn trọng bạn chồng.
Chẳng biết câu “giàu vì bạn sang vì vợ” có từ bao giờ nhưng câu này đúng quá. Mà chẳng phải riêng tôi, cánh đàn ông đều nhất trí như vậy.
Trên thực tế, bạn bè giúp đỡ nhau lúc thất cơ lỡ vận nhiều lắm! Việc khó và nan giải đến đâu nếu được bạn bè giúp đều vượt qua. Giúp nhau về vật chất không được thì chí ít cũng là nguồn động viên an ủi về tinh thần.
Còn chuyện sang vì vợ cũng thật hiển nhiên. Ở đây muốn nói tới những hành vi ứng xử của người vợ giúp chồng “sang” hơn trong mắt bạn bè và đồng nghiệp. Ngược lại, cũng có những cách ứng xử của người vợ làm người chồng “mất giá”.
Một người bạn tôi tính tình nghệ sỹ, quảng giao, hay rượu nên vợ thường kêu ca. Những lúc như thế, chẳng biết đúng sai, không cần phân bua, anh cười khì khì mong vợ xí xóa. Khổ, nhưng tật thích tụ tập bạn bè vẫn không bỏ được nên vợ anh bực lắm.
Rõ ràng trong chuyện này bạn tôi cũng có lỗi vì chưa cân bằng công việc giữa gia đình với bè bạn. Trong khi đó, vợ chồng lại không biết cách giải quyết những mâu thuẫn rất nhỏ, thuần túy về sinh hoạt.
Chính vì thế, vợ bạn tôi bắt đầu chuyển hướng “tấn công” sang đám bạn bè của chồng. Vợ bạn tôi một mực nghĩ rằng, chồng sinh hoạt không mực thước, đi sớm về muộn, thi thoảng lại rượu chè …là do bạn bè lôi kéo.
Bạn bè gọi điện tới số cố định, bất luận người gọi là ai, đều nhận được thông tin anh không có nhà. Nếu gọi vào di động của anh mà vô phúc chị bốc máy thì người gọi khản cổ mà a lô a lô vì chị nhấn nút nghe rồi quẳng điện thoại vào xó, chẳng thèm trả lời. Đáng buồn hơn là chị còn huấn luyện hai đứa con cũng làm hệt như chị.
Thôi thì “khuất mắt trông coi”, bạn bè cũng bực mình đấy nhưng cứ cố tin là anh bận và không có nhà. Tệ nhất là đến nhà anh chơi, chị nhìn khách như nhìn kẻ thù. Có lần nghe tiếng chuông, chị ra mở cửa, vừa nhìn thấy bạn chồng, chẳng nói chẳng rằng chị quay ngoắt vào gọi anh ra tiếp. Người nào được chị liếc xéo cất lời đáp, vâng chào anh, thì đã là diễm phúc lắm rồi cho dù cái âm “anh” rít qua kẽ răng kéo dài tưởng như không dứt. Sau cái nhìn xéo, chị nguẩy đít lên gác chẳng đoái hoài đến chuyện tiếp nước mời khách. Bạn tôi thấy vợ đi khỏi là mừng húm, nhấm nháy cười cười đẩy khách ngồi xuống ghế nói đàn bà ấy mà, kệ kệ, ngồi đây uống nước với tớ. Bạn bè không bằng lòng với cách ứng xử như thế, nhưng anh là người tốt, chân thành, lại hiền lành nên cũng bỏ qua.
Dĩ nhiên bạn bè đến nhà anh ít dần. Có những buổi bạn bè gặp gỡ để trao đổi công việc ngoài giờ hành chính, muốn gọi anh, nhưng tất cả con mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ lảng đi nơi khác.
Anh bị tuột khỏi vòng tay bạn bè lúc nào không biết. Có những hôm rảnh rỗi, buồn, anh gọi người này người kia đến chơi, nhưng mọi người đều tìm một lý do nào đó để từ chối. Một vài bạn thân, vì quý anh đã hỏi thẳng, thế vợ mày có nhà không? Anh buồn bã buông ống nghe rồi lại nhấc máy điện cho tôi, nói đến lúc này mình mới thấm câu nói của cổ nhân: “Giàu vì bạn sang vì vợ”. Tôi buồn nẫu ruột chẳng biết an ủi bạn thế nào, chỉ nghe tiếng anh thở dài rồi dập máy./.
Ngô thiệu Phong
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ