Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2015

Cà phê miết.


Bây giờ quán cà phê phải có wifi, cũng giống những năm 70-80 thế kỷ trước, tiệm “giải khát” ở Hà Nội phải kèm chữ “có đá”. Cà phê có wifi để phục vụ thượng đế vào mạng bằng điện thoại thông minh nên mình gọi là “cà phê miết.”

Với ứng dụng công nghệ cảm ứng đa điểm trên smartphone thì ngón trỏ của gần 7 tỉ người trên hành tinh này đã trở nên khéo léo hơn rất nhiều. Cuộc cách mạng hoàn thiện ngón cái xứng đáng sánh với cú nhấc mình đứng thẳng bằng hai chi sau của tổ tiên cách nay 6 triệu năm. Chức năng cơ bản của ngón cái là cầm, nắm, bấm (là chính) nay hoàn thiện thêm khả năng xoa và miết.

Mình sáng nào cũng ngồi cà phê miết, tranh thủ vừa uống vừa xem tin tức, đỡ phí thời gian. Ấy thế mà đâm nghiện. Nghiện cà phê đã đành, đằng này nghiện miết miết xoa xoa, vừa đặt đít xuống là rút điện thoại ra xoa, bất kể đi một mình hay cùng chúng bạn.

Sau câu chào hỏi ngắn ngủi đứa nào đứa nấy cắm mặt vào điện thoại. Có hôm cả 4 đứa cùng ngước lên, tu một hơi cà phê. Thằng thứ nhất nói hình như ca sỹ A đồng tính? Thằng thứ hai “trả lời” Mỹ mà vào Biển Đông thì Tàu chết chắc. Thằng thứ ba “khẳng định” U23 Việt Nam không có cửa ở SEA games lần này…

Câu chuyện dừng lại vì không có “tiếng nói chung”, vì xuất phát từ những thứ vừa đọc trên mạng. Sự nhạt nhẽo trong giao tiếp dường như không làm ai khó chịu bởi 4 đứa có mối quan tâm riêng. Phép xã giao (đứa nào cũng biết) bị tặc lưỡi dẹp qua một bên.



Nhiều lúc thấy hơi kỳ kỳ. Mình nguỵ biện bảo thời gian là vàng, chưa nghĩ ra cái gì hay ho để nói thì chi bằng đọc báo cho xong. Thế nhưng có bận ra quán quên đem điện thoại trong khi 3 đứa ngồi xung quanh thi nhau xoa xoa miết miết rồi tủm tỉm cười. Mình ngồi tơ hơ. Chúng nó đang tập trung vào mạng mẽo như thế, giờ mình mở miệng nói cái gì cũng trở thành lố bịch, mất lịch sự. Ngộ nhỡ chúng nó ầm ừ cho qua chuyện thì còn bẽ bàng nữa. Đột nhiên có cảm giác cái mặt mình nơi đây chẳng có giá trị gì. Hay câu chuyện mình tham gia tẻ quá, quê mùa quá nên chúng nó chán (nhưng vì nể không nói ra đành làm việc khác cho đỡ phí thời gian). Nghĩ thế nên mình tủi thân! Khóc!

Bốn đứa ngồi cùng bàn, cùng uống cà phê và im lặng. Nhưng cái im lặng gục mặt xuống miết miết xoa xoa khác rất xa với cái im lặng không smartphone. Cũng là im lặng, nhưng có sự im lặng thuần tuý không âm thanh và có thứ im lặng sang trọng, chứa đựng nhiều ý nghĩa và thông điệp.

Tạo hoá dù có hào phóng đến mấy nhưng dường như chẳng cho không ai thứ gì? Khi mỗi người đều có thể sở hữu một chiếc smartphone và kỹ năng xoa miết lên đến đỉnh cao thì khả năng tương tác trực tiếp giữa mỗi người bằng giác quan và ngôn ngữ lại tụt dốc thê thảm! Mối quan hệ (quan tâm) phát triển rộng lớn về quy mô và phạm vi thì lại hẹp đi về tính chất. Ở đó, sự sâu sắc và chặt chẽ đã nhường chỗ cho sự hời hợt và lỏng lẻo.

Cuộc cách mạng công nghệ nào mà chả để lại hệ quả, thậm chí sự bất công. Internet với công nghệ thông tin cũng thế thôi nhưng với mình vẫn là số I. Con người điều chỉnh được hết!

Thôi! Mai ra cà phê miết nhưng mình quyết không miết, thay vào đó, thi thoảng nở một nụ cười bao dung nhìn 3 thằng bạn đang xoã xượi xoa xoa miết miết; rồi mình thò tay chậm rãi khuấy cho tan hết dường trong tách cà phê, khe khẽ lắc đầu cười thầm...  Mấy thằng bạn thể nào cũng bu lại, đứa giật áo, đứa lắc tay, đứa bá vai bá cổ, nói Phong ơi, mày có chuyện gì hay ho phải không? Kể đi! Kể đi!

Và mình sẽ kể câu chuyện “cà phê miết” này.


  



0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ