Thứ Ba, 9 tháng 6, 2015

TÔI 'NUDE' ĐÂY!


Chuyện ông Sự “về” người nói thế này kẻ bảo thế kia, đủ kiểu. Ai chứ ông Sự mình tin ông chẳng cần làm màu, chẳng muốn ồn ào, chỉ muốn yên thân, nhẹ nhàng lui bước.
Thế nhưng hôm nay dường như mỗi người cũng không thể đứng ngoài sự quan tâm chung của cộng đồng, nhất là người nổi tiếng, và ông Sự là một thí dụ.

Cũng dễ hiểu thôi bởi trong cuộc sống mỗi người là một cá thể và mối liên hệ giữa những cá thể đó (với đầy đủ cung bậc cảm xúc, với đa dạng phong cách văn hoá) mới tạo nên được một xã hội đa sắc. Công nghệ thông tin-Internet càng giúp những mối liên hệ ấy trở nên gần gũi, gắn kết và dễ dàng hơn.
Không thể chối bỏ được sự nhòm ngó của cộng đồng nhưng có thể hạn chế. Vậy sẵn sàng làm mồi nhắm, làm đối tượng để cộng đồng ném đá (hoặc tung hô) hay cố tình ẩn danh, không bộc lộ quan điểm, lẩn tránh… như những chú dã tràng cuống quýt rúc vào cát mỗi khi có bóng người?
Trên mạng ảo và trong đời thực có những người chọn cách trung dung, tức là chỉ xem, nghe, quan sát, tuyệt nhiên không bàn luận, không tỏ thái độ. Đấy cũng là một phong cách, một bản tính chúng ta nên tôn trọng, không can thiệp, bắt người ta phải thế này thế kia. Trung dung và im lặng trước thế sự thường là người khôn ngoan  từng trải (chỗ này cũng cần nói thêm là một số người vì vị trí của họ chưa thích hợp cho việc lên tiếng nên họ đành chọn giải pháp lặng im). Còn sẵn sàng phơi mặt ra trước bàn dân thiên hạ thì cần có huyết áp ổn định, vì nếu không kiểm soát được dễ mất bình tĩnh, tăng – xông, nguy hiểm.
Có dạo mình thường xuyên viết cho một số tờ báo, dùng tên thật vì mình không có bút danh. Có những bài gai góc hay quan điểm trái ngược bị dân tình ném đá, chửi rủa tơi bời, đọc còm mà ngượng chín người, chỉ muốn chui xuống đất. Có những còm phải đọc làm mấy bận vì không chịu nổi. Nói thật, bình thản được trước những nhận xét chối tai, kiểu chế giễu, xỉ vả, xách mé, xóc óc…, cũng phải mất một thời gian dài. Nhưng sau đó thấy khoái, nhất là một vài “cái đúng” mọi người góp ý đã giúp mình thay đổi cách nghĩ; làm đối trọng để mình lấy lại cân bằng, tránh kiêu ngạo, bảo thủ và cực đoan.
Tạo hoá từng tự hào khi sinh ra loài người, các nhà khoa học thì tụng ca cơ thể là cỗ máy hoàn hảo diệu kỳ. Thế nhưng mỗi người có hai mắt nhưng có nhìn được gáy đâu, hai tay có sờ được lưng đâu? Chấp nhận quăng mình lên mạng ảo làm mồi nhắm cho thiên hạ giúp mình nhìn được mình từ nhiều phía. Hơn nữa, cuộc sống là sự sẻ chia.
Với cá nhân mình, để thiên hạ ngắm nghía cũng tức là để giúp mình hoàn thiện. Tất nhiên, chẳng vì phán xét của vài người mà mình không còn là mình nữa. Sống thực với gì mình có, nghĩ thực theo cách mình hiểu luôn giúp ta thoải mái, tự tin; mọi người xung quanh, kể cả trên mạng ảo, càng ngày càng yêu mến hơn, cho dù lúc đầu họ có thể khó chịu. Mình nghiệm ra là như thế, các bạn thử xem!

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ