Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

Kỷ niệm không thể quên ở SEA Games 21.



Đã 14 năm kể từ SEA Games 21 rồi đấy anh Minh Hùng ạ! Anh em mình (lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất) gặp nhau vỏn vẹn có vài chục phút nhưng kỷ niệm thì không bao giờ quên.

Anh Minh Hùng 

SEA Games 21 (2001) tổ chức ở Malaysia. Đài cử mình đi viết bài. Số mình lận đận! Cận ngày tổ chức vẫn chưa thấy quyết định (bằng văn bản) của cơ quan, chạy sang hỏi chị Kim Cúc, Phó Tổng giám đốc, chị ngạc nhiên gọi ngay cho chị Hoàng Minh Nguyệt, Trưởng Ban Quan hệ quốc tế… Nhờ có hai bà chị sốt sắng, thương mình nữa, nên cuối cùng cũng lấy được vé để lên đường.

Hồi đó đi lại khó khăn, đại hội thể thao khu vực mà đài cử đi mỗi mình mình. Kinh nghiệm thì chưa có, tiếng Anh thì vớ vẩn, lĩnh vực thể thao thì i – t … nên mình lo ghê lắm! Đã vậy sang tới nơi, Ban tổ chức SEA Games 21 nói không tìm thấy thẻ. Họ hướng dẫn mình chạy khắp Kualalumbur, từ Đài PT-TH Malaysia đến UB thể thao,UB Olimpic… của họ cũng chẳng thấy tăm hơi thẻ đâu. Ông Malaysia bảo ông UB TDTT VN chưa gửi qua. Ông UBTDTT VN bảo gửi rồi. Không có thẻ đồng nghĩa với việc không thể vào sân hoặc nhà thi đấu.

Mình mệt mỏi, thất vọng ngồi bệt ở hành lang Trung tâm báo chí nghĩ nước cuối cùng chắc phải làm kiểu “bên lề”, tức là phản ánh những cái râu ria diễn ra bên ngoài chứ chẳng lẽ lên máy bay về nước?

Đang lúc chán nản cùng cực ấy thì một anh thấp đậm ngang qua, nhìn mình đang nửa nằm nửa ngồi ở hành lang (mặt chắc dài như cái bơm, thảm hại lắm),  anh hỏi mới sang đây lần đầu phải không?

Đấy chính là nhà báo Minh Hùng – Báo SGGP. Mình kể hết cho anh nghe cơ sự, rồi anh ngoắc mình theo, bảo cứ yên tâm để anh lo. Anh dẫn lên gặp một quan chức của BTC SEA Games, nói đại ý thằng này nó làm cùng tao ở VN sao không có thẻ là sao?  Anh Hùng nói tiếng Anh rất tốt, lại rất khôn khéo (nhận đồng nghiệp Báo SGGP) nên họ đồng ý cấp thẻ bổ sung ngay sau đó vài phút. Sau này để ý thấy có bài báo anh Minh Hùng viết được dán trên bảng tin của BTC SEA Games chứng tỏ anh rất có uy tín và có quan hệ chặt chẽ với họ.

Cầm được tấm thẻ (là PV Báo SGGP) trong tay mình chỉ muốn khóc oà vì mừng. Trong khi đó anh Hùng cứ như không. Anh rủ đi uống nước, kể vài câu chuyện vui vui như tính cách Văn Sỹ Hùng thế nào, tính của Hồng Sơn ra sao; anh cũng chẳng lên lớp dặn dò, cũng chẳng kể làm thể nào để có được thẻ cho mình. Rồi tiền nước anh cũng nhất định không để mình trả. Suốt nửa tháng sau đó ở Malaysia, mình không gặp lại anh nữa.

Về nước, kẻ Bắc người Nam chẳng gặp được anh. Năm ngoái, đọc báo thấy có giải bóng đá giao hữu gây quỹ giúp đỡ nhà báo Minh Hùng bị tai biến, mình giật bắn. Trời đất! Anh Minh Hùng thoắn thoắt, đi thế giới như đi chợ để theo dõi các trận bóng đá, sẵn sàng rút ví ra vài trăm đô thưởng cầu thủ VN khi các em thi đấu đẹp mắt và tận tình giờ lâm hoàn cảnh khó khăn và hiểm nghèo như thế này ư?

Rồi mình được điều vào Cần Thơ làm việc. Định lên Sài Gòn thăm anh nhưng công việc cứ cuốn đi. Rồi đang lúc mọi người vui đón tết Ất Mùi thì cha đẻ của “Quả bóng vàng”, “Chiếc giày vàng” đột ngột, lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng. 

Chưa lên thăm anh, để cảm ơn anh một lần nữa, tha lỗi cho em! Chưa gặp lại anh, nhưng 7 kỳ SEA Games qua, SEA Games nào em cũng nhớ tới anh.   

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ