Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

Để thành công.


Ở Hệ VOV2 hội tụ rất nhiều người sành ăn. Thế hệ anh chị có Bích Đào, Bích Hà, Trần Lưu Hồng Hạnh, Xuân Bách… Tiếp bước “truyền thống quý báu của cha ông” thế hệ trẻ V2 cũng sở hữu vân vân và vân vân những cái miệng say mê ẩm thực.

Chỉ cần nói hôm nay anh muốn ăn “bờ”- b…, tức là nói chưa hết câu chúng nó đã nhao nhao, bún hả bún hả…., và sau đó là một danh sách dài các quán, từ gần cho tới xa, từ lê lết vỉa hè cho tới các tiệm đèn đuốc sáng trưng, có nhân viên lau mũi lau mồm cho thực khách.

Có lần anh Bách vừa bước vào cơ quan đã cười phớ lớ hoan hỉ thông báo vừa phát hiện một quán phở ngon, mạn đường Nguyễn Trường Tộ. Sáng hôm sau mình tới ngay nhưng khổ nỗi ở đó có mấy hàng cạnh nhau.

Dừng xe suy nghĩ một hồi mình cả quyết nhắm quán mà kế bên có hàng nước trà chén đông người nhất. Quyết định không hề sai.

Đúng là bà bán phở đông thì ông bán nước cũng được nhờ. Nếu nhà bán nước chè bên cạnh thấy nhà bán phở đông khách mà hậm hực, ra lườm vào nguýt, đít xe của khách nhô sang độ gang tay là ra đập vào yên một cái, đạp vào bánh một phát, mặt xưng mày xỉa… thì chắc xôi hỏng bỏng không, mất cả chì lẫn chài, nước chè cũng chẳng đông khách đến thế mà tình nghĩa thì vơi dần.   

Trong Status trước mình nói về tính đố kị. Đố kị là không muốn đứa nào vượt lên trước, bằng mọi giá phải đẩy nó về phía sau để cá nhân mình luôn dẫn đầu.

Kỳ thực thì cách làm thiển cận và mông muội ấy không đem lại kết cục gì tốt đẹp. Câu chuyện bán phở và bán nước kể trên là minh chứng.  

Tự cổ chí kim, từ Đông sang Tây đều nhắc nhớ điều này: Help others achieve their dreams and you will achieve yours (Giúp người khác dành được giấc mơ của họ, bạn sẽ đạt được giấc mơ của mình). Và hôm nay, trên thương trường và trong đàm phán, người ta vẫn đang dùng nguyên tắc cùng thắng (WIN-WIN) để thi thố tài năng. Vì thế hãy giúp người bên cạnh thành công nếu bạn muốn thành công. Khi chưa làm được như thế thì hãy biết vui mừng với thành công của bè bạn. 

Bữa hôm mình mệt, vừa uể oải vươn vai ngáp cái rõ dài vừa nói: Hôm nay anh muốn ăn “lờ” (tức là vì ngáp mà chưa nói hết câu), thế là chúng nó ùa tới, nói lẩu hả anh lẩu hả anh. Những đứa như thế này sớm muộn gì cũng thành công!


  



0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ