Đi với ma không thể mặc áo cà sa.
Mình nhất quyết không thuộc “phe
diều hâu” bởi vì pháo tép mình còn phải bịt tai, nói chi súng đạn; chưa bao giờ
mình dám đánh nhau vì thể trạng yếu, có bỏ chạy cũng không nổi. Thế nhưng trong những giai đoạn cam go như
hiện nay mình lại rất… máu.
Nhớ hồi học tiếng Anh a bờ cờ,
quyển Streamline có bài phải nói về hạt nhân. Một luận điểm đưa ra là “hạt nhân
có thể giữ gìn hòa bình”. Hồi đó cãi
nhau hăng lắm. Làm gì có chuyện cái thứ gớm ghiếc giết người hàng loạt ấy mà “giữ
gìn hòa bình”?
Thế nhưng sự tồn tại của nó ở một
số quốc gia không phải không có lý. Ngay cả anh Triều Tiên, nơi còn dùng tem
phiếu, mỗi người tháng được vài lạng thịt còn có huống hồ. Mỗi bận hết gạo, anh
mập lại làm chuyến đi thăm cơ sở làm giàu u-ra-ni-um. Thăm xong về dỏng tai ngóng động
tĩnh. Nếu chưa thấy ai thèm đoái hoài gì thì anh í thị uy, gây chú ý phát nữa bằng cách thử vài quả tên lửa hành trình. Thể nào sau cú đó, cho dù tên lửa có xịt
thì quốc tế cũng giật bắn mình, nhao vào lên án, phản đối, đề phòng, đề nghị…
Khi đó anh mập mới nheo nheo mắt, kín đáo tế nhị bảo đói, có gì viện trợ không?
Dĩ nhiên mình chẳng học cái ấy
làm gì, nhưng giả thử giờ có trong hầm vài quả thì bọn “4 tốt” có làm trò ở
Biển Đông cũng phải dè chừng chứ không hống hách, bạo ngược như thế này được.
Ở nhiều nước, lận lưng một khẩu
súng là chuyện thường. Vấn đề là sử dụng nó trong tình huống nào và với ai mà
thôi. Đi với ma không thể mặc áo cà sa được.
1 Nhận xét:
Hay giờ thay vì kêu gọi cả nước đóng góp vì biển đảo thì mỗi người tự nguyện nhắn tin ủng hộ chính phủ mua vài quả hạt nhân anh nhỉ. Cú pháp: TRATHUTQ_X gửi 888
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ