Ghế.
Ngồi cái nghế không vừa vặn khổ lắm! Mình “dính” rồi. Vào Cần Thơ làm việc, anh em sắm cho cái ghế. Với suy nghĩ ghế PGĐ phải to hơn ghế nhân viên nên Phòng Hành chính mua cho cái ghế bành, loại rẻ tiền
Ghế hơi to, người mình nhỏ, ngồi
lọt thỏm; ghế lại ngật ngà ngật ngưỡng, cứ ngả lưng ra sau là chổng vó lên,
ngửa tơ hơ ra, giật bắn mình. Nhiều lúc cái chốt tuột làm mình ngã chổng kềnh, ngượng
tím người, may không có chân dài đứng cạnh.
Lấy quyền lãnh đạo, mình đổi lấy
cái ghế cũ của cậu Huy, Trưởng Phòng kỹ thuật. Trước đó mình có hỏi ý kiến,
nói phét là to quá, anh ngồi không quen. Cậu Huy cứ cười cười, tưởng
nói đùa. Nó tập trung nhìn mình phán đoán thực hư nên mắt lác xệch,
trông ngộ!
Từ hôm đổi được cái ghế, mình
ngồi tự tin hơn, vặn vẹo thoải mái không lo chổng vó hoặc tùng bê. Mỗi lúc khoan
khoái như thế lại ngượng, thấy lương tâm cắn rứt vì cái thứ mình biết chẳng ra gì còn
cố tình đẩy cho anh em.
Thương anh em. Nhưng loại sếp còi còi như mình quyền gì, "tuổi" gì mà dám đề xuất chuyện ghế. Mặt khác, mới lên phải ra dáng có tầm nhìn chiến lược, lo đại sự đại cục, ba cái vụ lẻ tẻ để ý làm giề. Vì thế nên tinh tướng giả bộ ngó lơ xem như chuyện nhỏ, chuyện vặt.
Thương anh em. Nhưng loại sếp còi còi như mình quyền gì, "tuổi" gì mà dám đề xuất chuyện ghế. Mặt khác, mới lên phải ra dáng có tầm nhìn chiến lược, lo đại sự đại cục, ba cái vụ lẻ tẻ để ý làm giề. Vì thế nên tinh tướng giả bộ ngó lơ xem như chuyện nhỏ, chuyện vặt.
Cái ghế biết nói.
Mình từng có ý nghĩ điên rồ
là đi chụp ảnh ghế lãnh đạo. Chưa kịp nói hết câu thì thằng bạn thân gạt
phắt, trừng mắt, nói ông muốn chết à!
Nguồn cơn của hành động “thiếu
tính xây dựng, móc máy”- như cách nói của thằng bạn mình - xuất phát từ
việc một chuyên gia quản lý của Đài DW đã rất lúng túng khi kê dọn một căn
phòng cho đúng tính chất hội thảo, chỉ vì ghế của VN “khủng” quá.
Từng được thò chân vào một số
phòng làm việc của lãnh đạo tỉnh thành phố, mình thấy nhiều bộ ghế rất cầu kỳ;
có bộ rồng phượng như ngai vàng, có bộ lại cục mịch, nặng nề vì chế tác bằng cả
tảng lớn gỗ quý. Nhìn những bộ ghế ấy, bọn tư bản bóc lột nó phê bình mình ứng xử thiếu thân thiện với
môi trường thì bỏ mẹ!
Chẳng dám hỏi chủ nhân
có thoải mái trên cái ghế đó không vì sợ
bị hiểu lầm, vì chuyện “ghế” ở VN thuộc phạm trù tế nhị, nhưng tin rằng quá
nửa sẽ chỉ cười mà không nói gì.
Ghế đúng là chuyện “nhạy cảm” vì
người mới lên tiếp quản cơ ngơi của người tiền nhiệm, chẳng lẽ chê, chẳng lẽ
tung hê để mua cái mới? Tinh thần Cần-Kiệm của người cộng sản để đâu?
Khi có sếp mới, mấy anh chị ở văn
phòng cũng muốn mua bộ ghế “hoành tráng” tí để lấy lòng, mất gì của bọ!
Mình rất thích nội thất gỗ, đặc
biệt nội thất gỗ thời Minh - Thanh. Chữ Hán mình không biết nên sử dụng Google
để dịch. Nó dịch “ghế ông chủ” là “cán bộ ghế”, chết cười!
Trao đổi với các nghệ nhân chuyên
đóng ghế cho thương lái Tàu, họ bảo ghế thời phong kiến Trung Hoa phân thứ bậc
rất rõ. Ghế dành cho người hầu con ở được đóng theo lối đơn giản, và đặc biệt là
kích thước làm cho người ta khi ngồi vào đó có cảm giác nhỏ bé, tự ti và hèn
mọn đi. Ví dụ như ghế cao hơn chút khiến chân người phải buông thõng, lửng lơ,
chẳng bấu víu vào đâu, hàm ý “chân không tới đất, cật không tới trời”.
Thôi, chuyện ghế nhiêu khê lắm!
"Chiếc áo không làm nên thầy tu". Tóm lại cứ ngồi cái ghế nào hợp với mình là được, to quá bé quá đều dở. Dĩ
nhiên chỉ người ngồi là biết rõ điều đó./.
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ