Thày cô đèn giời soi xét!
Đang ngồi nghịch blog thì vợ điện
vào, nói anh ơi, trên facebook anh hỏi thực hư cái vụ không cho các con xem
xiếc vì không đóng tiền làm gì. Mình hỏi sao, vợ nói chuyện xảy ra với
chính con mình. Làm gì phải hỏi ai. Chuyện về bản chất chẳng khác gì vụ việc trong bài “Cần quái gì
cái công bằng gớm ghiếc ấy”.
Đi học về cháu kể hôm nay phải
đeo cặp nặng ơi là nặng, đứng trong nhà xe chờ mãi bác mới đến đón. Hỏi sao?
Cháu bảo tan học phải ra khỏi lớp ngay (thay
vì ngồi trong lớp đợi bác như mọi khi) để cô còn dạy cho các bạn khác.
Đang chẳng hiểu ra sao thì buổi
tối mẹ cháu nhận được tin nhắn với lời nhắc gia đình phải đến đón con đúng giờ.
Nếu không bố trí được thời gian thì nhà trường có thể trông hộ cho tới 5h30,
phí là 240.000/tháng.
Hơn hai trăm bạc không phải quá
lớn nhưng gia đình không có nhu cầu. Thế nhưng đường xá ở Hà Nội mà nói đến
đúng giờ vào lúc tan tầm là hơi khó. Ngày nắng ráo đã vậy, không biết những hôm
mưa bão các cô có mời các con ra ngoài sân, ngoài hiên đứng không?
Nói những điều trên không phải để
trách móc. Thực ra các cô cần có thêm thu nhập, vả lại nhiều phụ huynh
cũng không thể về sớm nên muốn gửi con. Thế nhưng mong các cô ứng xử khéo léo,
đừng để các cháu mặc cảm, thấy tủi thân như bị “đuổi” ra khỏi lớp (mặc dù tôi
biết hầu hết các cháu đều thích về). Thứ nữa, liệu đây có phải là một phiên bản
hay một cách hợp pháp hóa việc dạy thêm?
Tôi có cảm giác là khi đồng tiền
đi vào trường học một cách trơ trẽn và thô thiển (chưa nói tới việc nó lộng
hành và chi phối) thì hại nhiều hơn lợi, mất nhiều hơn là được. Hôm nay, sự
“hiện diện” của đồng tiền đã ở khắp nơi. Nhưng xin hãy chừa lại một nơi trong
trẻo dành cho con cháu chúng ta. Mong các đấng thầy cô đèn giời soi
xét.
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ