Hoài nghi cả thầy thuốc?
Sau khi báo Dân trí phát giác
việc bán xăng điêu, phải thừa nhận tôi đã không giấu diếm sự hoài nghi mỗi lần
mua xăng bằng cách chăm chú quan sát đồng hồ, mặc kệ sự khó chịu của người bán.
Liệu có ngờ vực vô căn cứ? Tôi đã
cố gắng suy nghĩ một cách tích cực và lạc quan rằng cái xấu, người xấu ở đâu
cũng có, nó ít hơn điều thiện và người tốt. Thế nhưng chẳng hiểu sao tâm trạng
ngờ vực, tâm lý cảnh giác cứ lấn át những gì tốt đẹp mình mong muốn, mình hy
vọng.
Trong khu vực dịch vụ, dân ta,
đặc biệt người miền Bắc, vốn quen chịu đựng sự hống hách, kiêu ngạo của nhân
viên cửa hàng lương thực-thực phẩm thời bao cấp nên họ phải che giấu sự bực bội
để miễn cưỡng tỏ thái độ “kính trọng” pha chút nể vì, và dĩ nhiên chẳng mấy tin
cậy những người này. Do đó chuyện người bán xăng gian dối cũng không có gì quá
bất ngờ, lạ lẫm. Nó chỉ giúp ai đó nhớ lại sự điêu chác đầy quyền lực ở nhiều cửa
hàng bách hoá thời xưa.
Thế nhưng trong giáo dục và y tế,
hai bông hoa đẹp tượng trưng cho sự ưu việt của chế độ mà tuột dốc không phanh
thì dư luận thấy sốc thực sự.
Chuyện giáo dục nói nhiều rồi,
tôi muốn đề cập mấy sự kiện động trời trong ngành y xảy ra liên tiếp mấy ngày
qua.
Đấy là 3 cháu bé chết sau khi
tiêm vác-xin, là trẻ sơ sinh ở Quảng Nam bác sỹ bảo chết nhưng vẫn sống, là câu
chuyện mất nhân tính ở Bệnh viện Hoài Đức khi “nhân bản” kết quả xét nghiệm.
Trong cuộc sống, có mặt hàng người mua không mặc cả, đó là thuốc chữa bệnh. Bình thường người bán nói sao mua vậy. Có nghĩa là người mua đặt lòng tin vào thương hiệu sản phẩm và uy tín của nhà thuốc.
Trong cuộc sống có những điều mà
người nghe phục tùng và tin cậy, đó là lời bác sỹ nói với bệnh nhân. Đây có lẽ
là nơi duy nhất mà người ta không thể áp dụng lối suy nghĩ có tính phê phán, vì
thế không được phép hoài nghi.
Thế nhưng liệu rằng mọi lẽ thông
thường như thế có bị đổi thay sau những sự việc nêu trên?
Dẫu đã rất rạch ròi và cảm thông
khi “hai bông hoa đẹp” đang từ bao cấp- miễn phí dò dẫm bước sang lãnh địa của
“thị trường” nhưng sự mai một niềm tin ở
đây là có thực. Người thầy (thầy giáo, thầy thuốc) liệu vẫn còn là biểu tượng
cho sự nhân hậu, mực thước và mô phạm?
Trong quan hệ bang giao chúng ta
kêu gọi phải xây dựng lòng tin chiến lược để ổn định và hợp tác lâu dài. Vậy mà
với quan hệ gần gũi hơn, trong cùng một cộng đồng, giữa con người với con
người, lòng tin lại cứ ngày càng xa.
Như mọi người, tôi đang nghe
ngóng những động thái từ ngành y tế. Nhưng xin đừng nói lại câu cửa miệng “Con
sâu làm rầu nồi canh” để lý giải cho những trường hợp này. Vì nó chỉ như một
thứ thuốc an thần, sặc mùi AQ; vì nó quá nhàm, quá sáo. Phải đặt vấn đề rằng ở
một số khu vực chúng ta không được phép để lọt bất kỳ “con sâu” nào.
Mấy bữa trước phóng viên hỏi chị
Bộ trưởng Bộ Y tế về bệnh viện thì chị nói đi hỏi Nhà nước, nhưng với những sự
việc như trên thì đích thân chị phải giải trình thôi./.
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ