LẠI NÓI VỀ TRẦN ĐĂNG KHOA.
Cứ tưởng thần đồng Trần Đăng Khoa đã "chết", nhưng không phải, chăm chú đọc anh mới thấy thi thoảng anh có những phát hiện và nhận xét rất độc đáo, rất Khoa.
Mình đọc Đảo Chìm cách nay trên chục năm. Không biết có phải thời đó biển đảo chưa nóng bỏng sục sôi, chưa máu thịt như hôm nay hay sao mà chẳng thấy ấn tượng mấy. Nhưng hôm vừa rồi đọc đâu đó thấy anh Khoa nói cái ý Trường Sa hôm nay có màu xanh của biển, trời lẫn với bóng màu xanh cây lá tốt tươi. Còn hồi anh ra Trường Sa chỉ có bóng người lính hằn in trên mặt cát. Chỉ một chi tiết ấy thôi bằng cả chục trang tả khổ, tả khó, tả gian lao, nguy hiểm.
Hôm nay, 27/7, ngó cái blog trên VOV.VN, xộc vào mắt mình hàng chữ : "Nếu trên mộ mỗi người lính chỉ thắp một ngọn nến, thì đêm đêm, trên dải đất hình chữ S của chúng ta sẽ sáng rực lên như một dải Ngân hà…" Một sự liên tưởng xúc động và vô cùng đắt. Một thực tế trần trụi đau đớn, xót thương nhưng không hề tiếc nuối, bi lụy.
Mình vẫn nghĩ ông nhà thơ, mang tiếng là lính này, nếu có bắn súng chắc phải bịt tai, không khéo ướt hết quần, nhưng điều đó (có đúng thì) cũng chẳng quan trọng gì. Cái chính là anh có chất lính trong người, có được sự đồng điệu với tâm hồn người lính, thấu cảm sâu sắc sự mất mát của chiến tranh...
Anh cũng máu lửa sục sôi lắm, cũng đớn đau với nhân tình thế thái lắm, nhà thơ mà. Nhưng cũng chính vì thơ nên anh biết cách điều hòa, điều chỉnh những uất nghẹn trong lòng bằng cách ví von hình ảnh vô cũng đắt giá như vừa nói ở trên. Còn mình, mình "chửi" luôn, "chửi" vỗ mặt, không "chửi" được thì cũng nói toạc móng heo, nói thẳng vào mặt cho bõ tức.
Vẫn biết làm thế chỉ tổ thiệt thân, nhiều người không thích, lắm kẻ chẳng ưa, nhưng biết làm sao được. Cái này thế hệ hậu sinh như mình phải cố học anh thôi, mà chẳng biết có học được không?
NTP 8h30, 27/7
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ