Hãy tôn trọng chốn riêng tư.
Em đã định không viết những dòng này vào nhật ký, nhưng cuối cùng em buộc phải viết. Dĩ nhiên không với mục đích để anh biết. Em viết để giãi bày, để cho lòng mình vơi đi nỗi buồn. Nói thế nhưng cũng chẳng biết đâu, rất có thể anh đã từng đọc quyển nhật ký này của em, vì mọi thứ em coi là riêng tư, thì anh mặc định xem là sở hữu của mình.
Em đã nhiều lần tự hỏi: Phải chăng đã là vợ thì mọi thứ đều thuộc về người chồng? Em rất muốn là như thế để cho bớt căng thẳng, để tự trách cứ mình sao quá khắt khe, kín đáo với ngay cả người mình đầu gối tay ấp. Nhưng thực tế không phải vậy. Em nghĩ dù đã là vợ chồng thì vẫn còn khoảng riêng tư thật khó hoặc không thể tiết lộ và cũng chẳng nên chia sẻ cùng nhau. Vì sao ư? Vì điều đó không cần thiết. Ngược lại, nó có thể làm cho anh thêm mệt mỏi với những chuyện không đâu.
Đã hai mặt con rồi, chẳng lẽ ngần ấy thời gian chưa đủ để chúng mình tin tưởng nhau ?
Em thực sự không hài lòng mỗi khi đi công tác anh lại liên tục điện thoại “hỏi thăm”. Anh nói “anh quan tâm tới em nên gọi điện”. Song, từ thẳm sâu với tất cả sự nhạy cảm của người phụ nữ, em mơ hồ nhận thấy còn có gì đó ngoài “sự quan tâm” như anh nói. Bởi nếu quan tâm thì anh sẽ chẳng bao giờ tỏ ra bực bội khi em không nhận cuộc gọi. Rõ ràng anh biết em đang làm việc đấy thôi? Và cuối mỗi buổi làm việc đó em cũng đều gọi lại cho anh. Em rất tôn trọng anh mà.
Nếu em có điện thoại hoặc tin nhắn mà anh tự tay cầm máy đưa lại cho em, dẫu chỉ một lần thôi, thì em hạnh phúc biết nhường nào. Vì thế anh không nên vội vã chộp lấy máy rồi lủi vào một góc săm soi xem ai gọi, tin nhắn viết những gì anh nhé. Nhìn cảnh ấy em thấy mình như bị xúc phạm.
Anh cũng không cần thiết phải lén nghe các cuộc điện thoại của em vì em luôn công khai các cuộc trò chuyện đó mà. Với lại, lúc đó em thấy tồi tội cho anh. Em thấy anh yếu đuối thế nào ấy, nó ngược lại hoàn toàn với cái vóc dáng cao lớn đại trượng phu của anh.
Mỗi lần em ra khỏi nhà, nếu không phải đi làm, thì anh cũng nên hạn chế tra hỏi xem em đi đâu, với ai anh nhé? Điều đó rất thừa bởi vì em chưa bao giờ bí mật công chuyện của mình với anh. Để làm gương cho con và tôn trọng anh, em đều đi thưa về gửi với những lý do rất rõ ràng.
Có nhất thiết cứ phải tra hỏi người vợ rằng “trước anh, em đã từng yêu ai chưa?” Nếu em hỏi anh câu đó một cách ngờ vực thì anh cũng bực mình và không vui phải không anh?
Anh yêu em, em biết, nhưng em thực sự không muốn anh chứng tỏ tình yêu của mình như thế, không muốn anh quan tâm một cách thái quá như vậy.
Vợ chồng có thể không bao giờ hiểu hết nhau, khó hợp nhau 100%, nhưng phải tin nhau. Sẽ có người bảo nói thế mẫu thuẫn bởi không hiểu nhau thì sao mà tin được? Em lại cho rằng, chỉ có niềm tin mới giúp vợ chồng hiểu nhau hơn. Cuộc sống vợ chồng vẫn tiếp tục là quá trình khám phá, tìm hiểu, tự làm mới, tự điều chỉnh để hòa hợp cùng nhau mà thôi phải không anh?
Ngô Thiệu Phong
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ