Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2017

Thanh niên Giao Chỉ ở Đức (tập kế tiếp) Chuyện ngày thứ nhất.


Rút kinh nghiệp sâu sắc trong lần đầu tới Đức mà mình đã có lần viết cách đây mấy năm (cùng tiêu đề này). Lần ấy bị thằng ranh con ở Rossmann nó dạy nói pờ-lì (please) trong khi mình cứ đinh ninh mua bán, mặc cả  thì cần đek  gì informal. Lần này, trên tinh thần phê và tự phê nghiêm túc, có kiểm thảo chỉnh huấn đàng  hoàng nên ngay khi bước chân vào City Hotel mình đã luôn mồm nói  pờ- lì. Một mình đi bộ ở vỉa hè mình cũng cứ pờ- lì, pờ - lì. Thế là tụi Tây dạt hết cả ra, tranh nhau chìa tay mời mình đi trước rồi nhìn hút theo vô cùng ngưỡng mộ. Mình đoán ở phía sau, tụi nó thể nào cũng tấm tắc gật gù, nói cầm chắc thằng này Việt Nam chứ không phải Tàu. Mình kệ cho chúng nó say mê!  Chuyện! Giao Chỉ mà lị!

Sáng nay một soái ở Đồng Xuân vào bán thẻ 3G. Nghe giọng biết ngay soái sinh ra và lớn lên ở chỗ nào Việt Nam. Mình ngơ ngáo lân la, nói anh ơi, em vừa sang, bở ngở quá, tí  tiện xe anh làm ơn chở giúp em ra chợ đồ cũ 17  Ju-ne sờ-tra-be-de  cái (17 Juni StraBe  des ), hết nhiêu em gửi.

Soái đảo mắt ngắm mình từ đầu tới chân rồi... từ chối, nói bận, mình nài: Hay chở em về Đồng Xuân cho biết rồi từ đó em bắt xe đi Flea  Market (chợ trời)  cũng được.

Thế là mình về Đong xuan trên con Mec 7 chỗ hầm hố kinh người, tiền Việt chắc 3-4 tỉ? Ở Dong xuan có cả đội ngũ lái xe người Việt, mấy anh ở đó cho số, mình cảm ơn lắm, nhưng nghĩ bụng, thôi  em biết rồi. Em cũng là Giao Chỉ đây ạ.

May, mấy anh ở đó lại gọi cho một thằng taxi Đức xịn. Mình cứ nơm nớp lo dính mấy bố taxi Thổ thì hỏng,  chả hơn gì các bác Giao Chỉ anh hùng. Hết 27 oi (Euro) từ Dong xuan ra chợ đồ cũ Berliner Trodelmarket 17 Juni. Lúc xuống xe, thằng cu taxi ý tứ : Tao đếch biết giá cả ở đây thế nào đâu, có thể là nói thách rất cao đấy. Mình nheo mắt nhìn hắn ra điều sành sỏi: The Turkish (tụi Thổ chứ gì)?  Nó cười phá!

Chín giờ. Trời đẹp! Tạt vào mobile shop kêu một cốc Mericano  2 euro nóng bỏng miệng, thơm ngất ngây,  mình từ từ rảo bước. Không có gì phải vội! Sáng nay mình đã rất lấy làm tiếc khi tách đoàn. Đoàn đi citytour trên xe buyt mà tính mình thì không thích vội vã. Chơi vội làm gì!

Chợ đồ cũ vẫn giống mấy năm trước, khác chăng lần này mình điềm tĩnh, thong dong hơn. Nói vậy chứ cũng đôi lúc băn khoăn khó xử. Ví dụ như hai bức tượng đồng này thì mua cái nào hả các thím? Rất trăn trở!



Ở chợ, nhìn mặt mấy ông bà Thổ mình cũng có phần e dè. Cứ dân tộc Giéc- Manh thượng đẳng mình xộc vào ngắm nghía hỏi han búa xua. Nhìn chung tụi Đức chính cống không làm ba cái chuyện trẻ ranh.

Trước đây cứ nghĩ đúc đồng Ngũ Xã,  Đại Bái,  Đồng Xâm; gỗ Đồng Kị, Hà Tây... là nhất, sang đây thấy mũi lõ làm handmade cũng tinh xảo kinh người! Đấy cứ trông cái mẹt thằng cu trong bức tượng trên (vừa mãn nguyện, vừa có gì đó bẽ bàng, ân hận, nuối tiếc)  biết ngay nó vừa thủ dâm. Tin mình đi! Cái này mình hơi bị thạo, he he!

Sà vào đống dao kéo của Thuỵ sỹ và dụng cụ làm nghề mộc của mấy bác tây là không muốn rời. Nhìn công cụ biết ngay tay nghề chế tác,  chất lượng sản phẩm thế nào.



Hôm nay ở Berlin mưa, lạnh cỡ 6-7 độ C, cái đầu mình lại húi cua nên càng buốt tợn. Cắn răng vào một cửa hàng chọn một cái mũ len, cái thứ mà chưa bao giờ mình dự định sẽ mua ở đây.  Hơn 50 euro cho cái mũ này có đắt không các mợ?

Lúc trả tiền mình hỏi con bé bán thế em ở đâu. Nó nói em, Mongolian. Mình nhoẻn miệng cười, bảo tao Vietnam.  Len sờ mượt, mịn, mát, êm, nhẹ... Lông cừu? Mongolian thì tạm tin chứ nó mà nói: Xìe xie, niếu pi  (牛屄) , Ủa xừ Trung Của rẻn (Cảm ơn, con bò, tao  là người... Choang đây) thì bỏ mịa

Lượn vài vòng, khua chân múa tay kì kèo cò kè mặc cả như một con mụ... chính cống, cuối cùng cũng mua được cái mũ và cái đèn cho con học.


Nhiều chuyện hay lắm! Thôi, đi làm bát mỳ tôm cho đỡ đói. Tí kể tiếp.


















0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ