Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

Đi máy bay.


Mình không đi máy bay nhiều nhưng lần nào đi cũng thấy có chuyện...đáng kể. Có thể tính mình hay để ý.

Cánh boeing 321
Ở cơ quan mấy anh bạn thỉnh thoảng nhìn mình chằm chằm rồi thở dài quay đi, nói cái mặt ông trông DOWN lắm. Không chỉ một mà mấy đứa đều nói thế làm mình đâm nghi, về nhà soi gương, lắc đầu mấy cái, vuốt mặt mấy lần, nhìn đâu đến nỗi.

Mặc dù vậy mình cũng chẳng tự tin lắm với khuôn mặt mang tiếng ấy nên nhiều khi tự ti, mặc cảm.

Hôm rồi làm thủ tục lên máy bay ở Sân bay Cần Thơ, cô nhân viên đẹp như mơ ngắm nghía mình hồi lâu rồi cất giọng nhỏ nhẹ: "Anh có muốn ngồi gần cửa thoát hiểm không ạ". Nhớ lời vợ dặn, theo phản xạ với con gái Cần Thơ, mình lắc đầu lúng búng, nói không.

Chuyện này làm mình nhớ  trước đó mấy tháng, lúc check-in lên máy bay ở Nội Bài, cô nhân viên cũng hỏi  như vậy.

Mình buồn lắm! Chắc là trông bộ mặt không lấy gì làm linh lợi, sáng sủa của mình nên họ ưu tiên cho mình ngồi đó, ngộ nhỡ gặp lúc nguy hiểm có thể thoát nhanh.

Nhìn ra ô cửa sổ bồng bềnh mây mà lòng hoang vắng, thôi thì cha mẹ sinh ra vậy, biết làm thế nào... Mình rút phựt tờ rơi trước mặt đọc để tìm quên. Thì đây này:






"Hành khách ngồi cửa thoát hiểm phải tỉnh táo, khỏe mạnh, khéo léo; có khả năng phân biệt hình ảnh, âm thanh và lời nói..."

Thấy chưa! Mấy thằng mất dạy! Đừng nói tao DOWN nhé! Nhân viên sân bay chọn tao ngồi cửa thoát hiểm là vì sao? Họ có mù đâu.

Nghĩ tới đây lòng mình khoan khoái,  không biết có nên thông báo cái điều này với mọi người không nhỉ? Lần sau, khi làm thủ tục, mình sẽ nheo nheo mắt nói với cô nhân viên rằng:  "Này! Đừng có mà đề nghị tôi ngồi gần cửa thoát hiểm đấy nhé!" Nói xong, mình sẽ giật nhẹ tấm vé trên tay cô nhân viên, rút thanh kéo va-li cái roẹt, mặt vác lên trời, rảo chân bước lẹ vào khu cách li...

Đang suy tưởng chợt loa trên máy bay vang lên giọng cô tiếp viên: " Chúng tôi rất cần sự trợ giúp về mặt y tế. Ai là bác sỹ, y tá, xin khẩn trương đi về cuối máy bay"

Mặc dù tiếp viên được dạy là luôn phải giữ bình tĩnh nhưng rõ ràng giọng cô này vẫn hơi run run, chắc là có chuyện chẳng lành.

Im lặng! Không một ai đứng dậy. Chắc là không có bác sỹ rồi. 2 phút, 3phút..., 5 phút trôi qua rồi cũng có người đứng dậy. Phải thế chứ! Trong lúc khó khăn hoạn nạn phải giúp nhau chứ! Tình người mà! Hàng chục hành khách nín thở ngoái đầu nhìn theo người đàn ông vừa đứng dậy lòng đầy cảm kích.

Oh, No! Bác ấy đi tè.  Shit!

Thêm một người nữa đứng dậy. Hàng chục ánh mắt dõi theo, hồi hộp...

Oh, no!

Kể từ đó, hễ ai đứng dậy đi xuống đuôi máy bay là có lời bàn "Chắc là đi...?", "Không, ông này trông có vẻ ngành y..."

Mọi người đứng dậy ít dần rồi tịt hẳn. Ai cũng ngại bị coi là bác sỹ, trong đó có mình. Lúc xuống máy bay mình nhắm hướng toilet bưng quần chạy một mạch. Chắc lúc đó trông mặt DOWN lắm!  



Suất ăn ngày càng ít.Cũng may mà ít chứ không...


Thôi lần sau, thay vì ngồi cửa thoát hiểm, mình tình nguyện ngồi cạnh cửa toilet.






T                       

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ