Cảm xúc trong nghề báo.
Mình có dịp được mấy anh chị Tây
dạy nếu phỏng vấn thì cố gắng xuống tận nơi, gặp từng người, chơi luôn face -
to- face, hãn hữu lắm mới được sử dựng phương thức phỏng vấn (gián tiếp) qua
điện thoại hoặc email. Còn viết phóng sự thì khỏi bàn, có lúc phải ăn dầm ở dề
tại cơ sở cả tuần, thậm chí lâu hơn thì may ra mới làm được cái phóng sự ra
hồn.
Hồi đó mình vừa vào nghề báo,
thấy Tây dạy thế thì biết thế. Họ cũng phân tích, giải thích thế này thế kia,
nhưng nói thật, chưa có thực tiễn, chưa thấm. Sau này đi làm mới nghiệm ra họ
nói…chuẩn.
Nhớ khoảng năm 2003, tôi, anh Trần
Nhật Minh (nay là PGĐ VOV2), anh Phạm Mạnh Hùng (nay là TBT báo điện tử VOV) có chuyến công
tác tới một huyện của tỉnh Yên Bái. Hôm đó huyện có hội nghị gì đó, đông lắm,
mãi gần trưa mới mời được ông phó chủ tịch ra ngoài phỏng vấn. Đang hỏi dở thì
thấy ông này cứ nhấp nhổm, nhớn nhác. Một lát sau, dường như không thể kiềm chế,
ông phó chủ tịch buột miệng: “Thôi, th…ôi, th...ôi…! Chúng nó đi ăn hết rồi kia
kìa”.
Hoá ra là ông phó chủ tịch thấy
thấp thoáng bóng người từ hội nghị đi ra, lại về phía nhà ăn nên sốt ruột. Đấy!
Nếu phỏng vấn từ xa chắc chẳng bao giờ “bắt” được nhưng chi tiết như thế. Hôm
đó mấy anh em vừa ăn trưa vừa bấm bụng cười.
Lần khác đến một trường tiểu học
của huyện Đà Bắc (Hoà Bình), xa lắm, giáp với Phù Yên của Sơn La. Tôi nhớ hồi
đó thay chương trình và sách giáo khoa mới nên dư luận rất quan tâm. Vì biết
trước là có nhà báo đến nên nhà trường rất tinh tươm, các cháu ăn mặc gọn gàng,
khăn quàng đeo cổ chỉnh tề một cách bất ngờ so với vẻ lam lũ thường thấy của
học sinh vùng sâu.
Cô trò ngồi sẵn đợi đoàn đến từ
bao giờ. Đàon chưa yên vị, cô giáo đã nhoáy nhoáy treo bảng chữ cái lên, chỉ
vào từng chữ, yêu cầu con đọc theo. A, ă, â, b, c còn đọc đúng tay cô chỉ; đến d, đ, e, ê thì
bắt đầu lộn xộn, thước trên tay cô không rê theo kịp lời trò. Cuối cùng mới chỉ
được có nửa bảng chữ nhưng trò đã rào
rào đọc hết 29 chữ cái tiếng Việt.
Mấy nhà báo nhìn nhau tủm tỉm
cười. Bởi vì các cháu học thuộc lòng mà không biết mặt chữ. Nhưng thôi, ở cái
nơi vừa chăn trâu vừa đi học thì thuộc vẹt được như thế cũng thuộc diện “đội
tuyển” rồi! Chắc là lọc lựa cả trường mới được hơn chục em như thế nên chúng
tôi cũng lốp bốp vỗ tay khích lệ sự bạo dạn và tự tin của cô và trò.
Không ngồi tại lớp để chứng kiến
nhưng sự việc như thế thì chẳng thể thấm cái bệnh thành tích của ngành.
Các cụ xưa nói “trăm nghe không
bằng một thấy”. Với nghề báo tôi thấy lại càng đúng. Cái việc “thấy” để xác
minh thực hư là cần thiết, đã đành, nhưng quan trọng hơn, nó tạo cho tôi cảm
xúc.
Hình như nhà báo Thái Phong Sương
có lần nói nhà báo phải có cái đầu lạnh và trái tim nóng. Gần hai chục năm cầm
bút, với nghề báo chẳng là cái gì, nhưng tôi cũng phần nào hiểu được “trái tim
nóng” kia chỉ có thể nóng được khi nó chan chứa cảm xúc. Cảm xúc đó có thể là
căm ghét, phẫn nỗ; có thể là day dứt, yêu thương...
Trang viết mà không có cảm xúc
thì các con chữ cứ chuội đi, rời rạc như cơm nguội. Ngược lại, một bài viết
tràn trề cảm xúc thì chữ nghĩa là gươm đao, là nước mắt; nó có hồn, nó cựa
quậy, nó nhảy múa…; buông bút là ra chữ, chẳng mấy nhọc nhằn.
Người ta thường phàn nàn một số
nhà báo trẻ hiện nay thiếu cái nọ cái kia, nhưng theo tôi, cái thiếu nhất vẫn
là cảm xúc. Mà cảm xúc ấy chỉ có thể nói gọn trong mấy chữ quen thuộc: đi để
thấy, thấy để thấm và thấm để viết. Vậy thôi.
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ