Vĩnh biệt anh Kiên!
Sáng nay đang họp thì một thành viên
của Phố báo tin anh mất. Mình lặng đi, thương anh một thì ân hận mười.
Nguyễn Trung Kiên
Hôm Hội Cổ vật Long Biên khai
trương, Quang Huy thông báo anh bị K. Huy buồn buồn nói anh bán hết đồ chơi
rồi. Vì thế chẳng hỏi nhưng mình đoán anh khó mà lâu dài được. Định bụng đến
thăm anh nhưng công việc rồi gia đình nên cứ lần lữa mãi. Hôm nay nghe hung tin
mới hận mình.
Tôi không phải là người chơi sành
sỏi và nhiều nhặn gì nhưng lại là một trong những người đầu tiên anh Kiên gọi
điện làm quen, anh nói đọc Phong qua mạng, mình cũng thích đồng hồ nên lúc nào
uống cà phê.
Lần đầu tiên uống café với anh ở
Lý Thường Kiệt, cạnh cơ quan, qua hình dáng, mình không tin tưởng cho lắm, nhưng chỉ vào chuyện vài ba câu mình
biết anh là người chơi chân thành.
Mình đã có thời cắm cả thẻ nhà
báo để mua đồng hồ, anh đam mê chẳng kém: chịu tiền, cứ bê về cái đã. Đấy là
chiếc J 8 gông hoa thị đầu tiên anh nằn nì mình để lại cho anh. Nể quá! Mình
bán đâu 8 triệu, mà anh có đủ tiền đâu, phải trả mấy lần, lần nào cũng bảo anh
thủ vợ được ít, trả em.
Mấy hôm sau lại nghe anh khoe, “nghe
chú, không đầu tư vào đồng hồ Nga nữa”, vài hôm sau anh lại bảo “bán hết Nga
rồi”. Thấy anh cập nhật tình hình theo ngày, biết niềm đam mê còn nhiều lắm!
Sau này, khi chuyển sang vừa chơi
vừa bán, đến nhà, anh cười khà khà, nói “trình” về đồng hồ của anh bây giờ có
thể hơn chú Phong rồi đấy. Mình không nói gì nhưng xác nhận điều đó khi ngắm
đồng hồ có trong nhà anh. Rồi anh pha nước, lại khoe “bán cái J của chú được
gần 15 triệu.”
Chẳng biết anh buôn bán thế nào
sau này, nhưng đồ rằng anh là con người của đam mê hơn là thương mại.
Biết anh bệnh trọng, chỉ có đoạn
đường mà chưa đến thăm anh; biết là chẳng giúp gì về tiền bạc thì dăm ba câu
chuyện về thú chơi chắc cũng làm anh bớt đau, bớt buồn. Thế mà…định mệnh đã vội
cướp đi một người bạn chơi chân thành, chất phác.
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ