Phong trào và thi đua
Mấy hôm trước sáng nào cũng được
chứng kiến cảnh đoàn viên thanh niên cầm cờ đuôi nheo điều khiển giao thông bên
bờ Hồ Hoàn Kiếm, tận tình dẫn người già qua đường.
Thú thực nhìn những hành động như vậy thấy cuộc sống nhân
ái hơn, bớt đi những dằn vặt buồn thương với đầy rẫy lọc lừa đểu cáng phơi ra hàng
ngày hàng giờ trên mặt báo.
Thế nhưng mấy hôm nay lại không
thấy bóng dáng áo xanh tình nguyện ấy đâu nữa. Có lẽ sinh viên nghỉ hè? Không
phải! Hỏi ra mới biết “Tuần lễ nâng cao an toàn cho người đi bộ, 6-12/5” nên
đoàn viên sinh viên làm ví dụ thế thôi.
Thú thực nghe tin này tôi không
lấy làm lạ, nhưng buồn. Buồn chẳng phải người già không có ai dẫn qua đường, vì
từ lúc trẻ mỗi người Việt Nam đều phải trau dồi kỹ năng băng qua đường; buồn
chẳng phải vì vỉa hè lại chật ních xe, vì người Việt ta chen chúc quen rồi.
Buồn nhất là kiểu làm phong trào
ấy ngộ nhỡ nó ngấm vào cách nghĩ, cách làm của lớp trẻ thì nguy. Các em là
tương lai của cả dân tộc này cơ mà.
Những năm gần đây, “phong trào”
có thêm vài biến thể ngôn từ nữa như “chiến dịch”, “cao điểm”, “đợt ra quân”…,
tức là làm rầm rộ vài hôm rồi lại ắng xuống.
Chẳng nói mọi người cũng biết
hiệu quả của những phong trào ấy như thế nào.
Tôi nghĩ cách làm dấy lên một hoạt
động nào đó (phong trào) không có gì xấu nhưng nhẽ ra các nhà quản lý nên xem
hiệu quả thế nào để quyết định có triển khai tiếp hay không.
Trong bối cảnh thời chiến, khi
cần huy động tổng lực để thực hiện gấp rút một việc gì đó trong thời gian hạn
định thì phong trào chứng tỏ thế mạnh. Tuy nhiên, thời điểm hiện nay, mọi việc
khi làm đều cần yếu tố bền vững thì làm theo lối phong trào đã bộc lộ nhiều
nhược điểm.
Thực hiện các phong trào theo lối
làm lấy được, làm nhân các ngày kỷ niệm được ghi trên lịch, làm khi sự việc đã
ở ngưỡng báo động, dư luận bức xúc… nên đã nảy sinh tình trạng đánh trống bỏ
dùi, bắt cóc bỏ đĩa, được chăng hay chớ, coi thường pháp luật; thiếu căn cơ,
thiếu bài bản và không có hệ thống.
Nói phong trào thì phải nói tới
thi đua. Nhiều lúc, nhiều nơi phong trào chính là con đẻ của thi đua, nhưng
cũng chẳng loại trừ thi đua để phục vụ cho phong trào, là nội dung của phong trào.
Thi đua bản chất là tốt, là cần
thiết, nhưng cách thi đua của chúng ta hiện nay hình như đã lỗi thời, thậm chí
nó còn đẻ ra những quái thai.
Thi đua là tạo động lực để cá
nhân, tập thể vươn thoát khỏi chính mình, hướng tới mục tiêu cao hơn. Vì thế,
cái động lực ấy phải là động lực nội tại của cá nhân, với đầy đủ các yếu tố tự
giác, tự nguyện, tự thân, nhưng xem ra hiếm hoi lắm, vì “phấn đấu” và “cơ cấu”,
ở ta, hình như là hai phạm trù luôn mâu thuẫn?
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ