Viết cho con.
Hôm nay con trao tận tay bố lá thư thứ bốn mươi chín. Đã trèo lên xe của mẹ rồi con còn ngoái lại nhắc bố phải gửi ngay, chậm là họ không xét giải.
Bố nhớ lắm chứ, nó vẫn đang cồm cộm trong túi quần bố đây. Bố xin lỗi con khi lá thư đầu tiên đến cơ quan bố mới sực nhớ. Nhưng từ những lá thư sau, trên đường đến nơi làm việc, bố đã ghé bưu điện gửi luôn.
Bố làm ngay. Cũng như con, sau mỗi lần mua báo, chưa kịp đọc, con đã vội giở trang dự thi có thưởng, cắt xoẹt một cái, ghi ghi chép chép rồi nhét ngay vào phong bì. Con làm thành thạo lắm! Chắc chắn rồi, bởi động tác đơn giản ấy con đã làm đi làm lại đến gần năm chục lần rồi còn gì.
Còn nhớ hôm đầu tiên, cầm tờ báo trên tay con ngây thơ hỏi dự thi trúng thưởng thế nào. Bố hướng dẫn cho con. Đơn giản quá! Chẳng phải nghĩ, chỉ việc điền vào, cắt và gửi đến tòa soạn. Cũng là một cách làm tăng thêm kiến thức. Con nên dự thi!
Bố không nhớ, hình như là lá thứ thứ ba chục gì đó, bố đã tặc lưỡi thầm nói: Thôi gửi làm gì nữa! Chiêu kinh doanh của bản báo ấy mà! Bố đã ngập ngừng như thế trước cửa bưu điện, rồi bố vọt ga phóng đi như quyết tâm chốn chạy một sự thật phũ phàng, nhưng sau bố quay lại và còn chuyển phát nhanh hẳn hoi nữa chứ. Bố không thể thất hứa với con. Làm sao bố có thể quên được ánh mắt trong veo hồn nhiên khi con lắc lắc tay bố nói, “Gửi ngay bố nhé! Phải gửi ngay đấy!”
Bố đã khuyến khích con làm việc này, và bây giờ, sau bốn mươi chín lần gửi thư đi mà chưa thấy hồi âm, thì bố cũng chẳng có lý do gì bảo con ngừng lại. Chẳng lẽ bố phải nói với con rằng cuộc sống đâu giản đơn như thế, con ơi! Khuôn mặt và ánh mắt tinh khôi, trong sáng của con không cho bố làm việc ấy. Bố không thể! Biết con hàng ngày ngóng đợi, đã có lần bố định dối con bằng cách tự mua một món quà và bảo rằng con trúng giải. Bố muốn đem đến cho con niềm vui, thực ra là để con khỏi thất vọng, nhưng nghĩ thế nào bố lại thôi.
Mỗi khi bên con, bố thường ngợi ca sự trung thực và dạy con căm ghét sự giả dối. Vì thế bố sẽ rất xấu hổ khi dối con, cho dù sự dối ấy chẳng hại ai, chỉ khiến con vui, làm con tin tưởng vào con người và cuộc sống.
Bố đã rất lúng túng và đau khổ khi thấy con hồi hộp, hớn hở, vội vàng mở cửa mỗi khi nghe tiếng chuông. Lúc ấy con hào hứng bao nhiêu thì sau đó lại buồn và thất vọng bấy nhiêu khi tiếng chuông chẳng phải của bác đưa thư. Nhưng có lẽ như thế vẫn dễ chịu hơn là phải trực tiếp nói với con về sự bẽ bàng, ngang trái và lừa lọc đang đầy rẫy trong cuộc sống này. Bố không thể gieo những thứ bẩn thỉu ấy vào đầu óc non nớt và trong trắng của con, bố không thể con ạ!
Bốn mươi chín lá thư của 49 số báo và cũng là 49 tuần con hồi hộp đợi mong. Nhưng con ơi! Bốn mươi chín tuần mới vỏn vẹn một năm. Một năm không phải một đời người. Mà sống trong cuộc đời thì mỗi người phải có niềm tin. Hãy tin đi con! Tin một ngày kia con sẽ gặp bác đưa thư với niềm vui trên tay. Lạy Giời cho niềm tin thành sự thật để bố nhẹ lòng vì đã không cố tình “lừa” con !
Bố của con.
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ