Sợ cô
Vừa có vụ học sinh tự tử do phản ứng lại với cô giáo nên thấy cần phải đăng bài này lên.
Dạy con học toán, tôi giải bằng hai cách, nó quyết không nghe, bảo cô không cho làm hai cách. Học văn, nói con nhìn thấy thế nào tả thế ấy, nó bảo cô không dạy thế.
Trong bài văn của nó, mùa thu bao giờ cũng có lá vàng rơi, nắng đặc quánh như mật; nếu tả bầu trời thì trong xanh vời vợi, xa xa, đàn cò sải cánh bay nơi cuối trời…
Khổ, ở thành phố chẳng biết cò đen hay trắng mà tả nghe lâm li. Chưa nói tới sáng tạo sáng teo làm gì, dạy thế hóa ra dạy sự gian dối à? Mà nó sợ cô thật, bảo thế nào cũng không nghe, cứ một điều cô bảo thế này hai điều cô bảo thế kia. Chẳng lẽ trước mặt con, mình nói cô sai thì còn ra thể thống gì.
Hôm nay, gặp cô ở cổng trường, mình kể câu chuyện trên như một sự góp ý nhẹ nhàng. Cô giáo ra vẻ háo hức vâng vâng dạ dạ, vừa lục túi lấy đồ trang điểm vừa nói, thế hả anh, thế hả anh… Mình bảo đúng đấy, sao học sinh giờ sợ cô vậy? Cô giáo nghiêng bên trái, soi gương, nghiêng bên phải, soi gương, quặp môi lại cho đều son rồi nhướn đôi mày cong vút nói, thế hả anh, thế hả anh, cháu xin học thêm à, lớp đông lắm, em ưu tiên mới nhận đấy nhé. Chán mớ đời.
Bạn cũ của tôi làm trong ngành giáo dục cười ngất khi nghe chuyện. Ông ấy nói cậu lạc hậu, học sinh bây giờ không sợ thì phải có cách bắt chúng nó sợ. Lớp 60 đứa mà không sợ thì dạy sao nổi, có mà gào cả ngày. Không những làm cho chúng nó sợ mà còn bắt bố mẹ chúng sợ nữa mới được.
Hỏi sao, ông ấy nói, cũng giống như cậu đưa người thân vào viện, gặp bác sỹ, họ sẽ lườm từ đầu đến chân, phán một câu xanh rờn: Bệnh nặng đấy! Anh có sợ không, có sợ. Rồi họ vội vã đi. Anh có hỏi với theo không, có chứ gì.
He he, nhiều giáo viên giờ cũng thế. Buổi họp phụ huynh đầu năm, cô giáo sẽ cau mày nói, tôi không hiểu anh chị cho các cháu ôn hè thế nào mà sức học sút đi trông thấy. Đây! Điểm kiểm tra đầu vào đây, mà nói thật với anh chị, đề bài là nhà trường ra, giáo viên khác coi thi và chấm, khách quan đấy.
Nói tới đây cô ngừng lại quét ánh mắt một lượt để đo mức độ âu lo của các ông bố bà mẹ rồi thủng thẳng chuyển sang chuyện thi đua, rằng nhà trường đặt chỉ tiêu năm nay cao lắm, 90% học sinh giỏi, không cố thì không đạt, tôi cũng chỉ làm được những gì trong phạm vi một giáo viên thôi, bởi anh chị biết rồi, giáo dục là sản phẩm giữa nhà trường, gia đình và xã hội ...
Kết thúc cuộc họp, đại diện hội phụ huynh xoa hai tay vào nhau nhìn cô nói, thôi thì trăm sự nhờ cô kèm giúp…, rồi quay sang phụ huynh: Chúng ta có đồng ý không ạ? Tiếng vỗ tay đôm đốp. Nhiều ánh mắt cầu khẩn hướng về phía cô.
Đấy, sợ chưa? Bố mẹ sợ thì mới cho con học thêm, bảo mua quyển gì là mua, hô nộp cái gì là nộp; học sinh có sợ thì nói một câu đã rúm ró lại rồi, đỡ nhọc, hiểu chưa?
Thì ra thế! Nhà trường mình hay thật, dạy học sinh và cả bố mẹ học sinh biết sợ ngay từ buổi đầu đến lớp. Chẳng trách con bé đang học mầm non nhà mình cứ về tới nhà là hỏi bô trước khi chào bố. Tài ?!
Ngô Thiệu Phong
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ