Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2012

Nhà vệ sinh I

Nhà tôi ở gần sân bay Gia Lâm. Hồi bé, hễ thấy máy bay bay qua là vẫy, hy vọng chú phi công nhìn thấy. Mấy đứa nghịch ngợm còn tụt quần, chổng đít lên trời, vỗ mông bẹt bẹt gây sự chú ý. Đêm về một mực nghĩ họ đã thấy mình. Đúng là trẻ con ấu trĩ!

Xưa, chưa có hố xí tự hoại. Quê dùng loại hai ngăn. Thủ đô ngàn năm văn hiến dùng hố xí thùng, lại còn dùng chung nữa. Khỏi nói mọi người đều nhớ mùi của nó. Mùi thế nên bọn trẻ có sáng kiến dùng ngón trỏ và ngón cái bịt chặt mũi lại, há mồm ra thở. Một hôm thầy giáo giảng, khi hô hấp, mũi giúp lọc khí độc, bụi bẩn…, còn mồm chỉ để… ăn. Thế mà đứa nào vào nhà xí cũng há mồm ra… thở. Đúng là ngu hơn cả việc tụt quần chổng mông cho mấy chú phi công nhìn!

Bây giờ mùi khó chịu giảm đi nhiều vì có tự hoại. Thế nhưng vẫn có ông cầm theo điếu thuốc vào rít lấy rít để, phun khói mù mịt với hy vọng xua tan uế khí. Cũng là một dạng bịt mũi há mồm ra thở thôi. Ông này chắc chưa kịp chết vì thối thì đã ngoẻo vì khói. Đúng là cái dại không tự dưng sinh ra, mất đi mà chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác (Định luật bảo toàn… sự ngu dại), hê hê.

Cái toa lét ở Trung tâm Hội nghị quốc gia Mỹ Đình sao lắm phòng, lại độc lập với nhau. Mình rửa tay sau đó mới vào “đi”. Cùng lúc có thằng Tây vừa “giải quyết” xong cũng tò tò theo mình vào… phòng đái. Khổ! Nó mất phương hướng. Thấy nó ớ ớ tẽn tò, mình bật cười. Đấy, cứ theo cái logic thông thường nhiều khi hỏng. Ngẫm cũng lạ! Sao đấng nam nhi xử tệ với “thẳng nhỏ” thế nhỉ? Sự tồn vong của nhân loại trông chờ vào nó, sung sướng và đau khổ cùng nó... thế mà lại thiếu tôn trọng nó. Lẽ ra, phải rửa tay trước khi “đi” mới phải?

Nói chuyện rửa tay chợt nhớ chuyện này. Hồi 58 Quán Sứ đang xây nên anh em có cơ hội diện kiến các xếp trong…toa let. Văn phòng ý tứ ngăn ra khu VIP nhưng vẫn chung cái chậu rửa. Tạm gọi ba xếp là A, B, C. Một ngày mùa đông giá lạnh, vừa bước vào thấy xếp A đang rửa tay. Không thận trọng, kỹ lưỡng và tỷ mẩn như xếp B, xếp A mở vòi nước, xoe xoe ngón trỏ và ngón cái dưới vòi nước chảy. Ba ngón còn lại chưa kịp ướt trong khi tay trái vẫn đút túi quần, phục chưa? Đố các bạn xếp A và B là ai đấy, he he.

Có lần ai đó hỏi đàn bà và đàn ông khác nhau chỗ nào? Trời đất! Cái chỗ khác nhau rờ rờ ra đó, trẻ con cũng biết. Nói vậy thôi chứ y học tiên tiến thiến cái đó cho thành đàn bà dễ không hà. Còn đàn bà phẫu thuật nối thêm một mẩu lại “hoành tráng” như mày râu. Nhưng có cái này không phẫu thuật được. Đó là chuyện các bà tào lao trong nhà vệ sinh. Các bà các chị, bất luận tuổi tác, chức vị, hễ gặp nhau trong khu phụ là râm ran tâm sự dù cho tay chân đang bận rộn vào việc xử lý mớ áo váy, cho dù đang gồng đỏ cả mặt để “chút bầu tâm sự” cũng vẫn có vài câu làm quà. Họ sôi nổi bàn và kể đủ chuyện, từ Obama xử Binladen thế nào cho tới tương lai Đài TNVN; lan man từ chuyện táo bón mấy hôm không “đi” được đến thở than không biết ăn gì tối nay… Chị em tài thế! Tong tỏng te te lại được phụ họa bằng chuyện phiếm, ngon ơ cứ như hai việc ấy buộc phải song hành.

Riêng chuyện đó cánh mày râu phục lăn. Không hiểu sao mấy ông to mồm hùng hổ thế nhưng khi vào toa lét thì im thít, rắm to một tiếng cũng phải nghe xem bên ngoài có ai không. Nhiều khi gặp bậc cao niên đành ngoảnh mặt vô phép không chào. Đàn ông tập trung cao độ vào việc ấy và tuyệt nhiên không ngó sang thằng “bên cạnh” cho dù cách nhau một khuỷa tay. Gặp bồn tiểu nào không vách ngăn thì nhiều ông cứ moi moi rồi cầm để đấy. Cho dù “buồn” lắm nhưng “cảm xúc đầy vơi” đột ngột bị chặn lại vì nghĩ: Tổ cha cái thằng bên cạnh hình như đang nhìn mình. Các ông thiếu tự tin? Ông nào cũng sợ thằng kia nó… hơn mình hoặc nó thấy cái của mình. Lộ thiên nó khổ thế! Cứ khuất lấp như chị em hóa hay.
Ngô thiệu Phong

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ