Cà phê Mường Ẳng
Lần nào qua đèo Tằng Quái (Mường Ẳng, Điện Biên) mình cũng dừng ở trạm nghỉ giữa đèo. Cảnh quan không ấn tượng lắm, chủ yếu uống cà phê. Uống mấy lần rồi nhưng lần này vắng khách mới gặp ông chủ tên An, chắc vì thế nên quán tên Hải An.
Vừa uống mình vừa đòi xem các loại cà phê, từ rẻ tiền nhất đến cao cấp nhất. Đôi khi ngược lại, xem cái thượng hạng rồi đột ngột hỏi cái tầm thường.
Một số nhân viên thấy kiểu mua hàng nhà quê thế nên tỏ vẻ khinh khỉnh, thậm chí bỏ rơi đếch thèm tiếp, nghĩ thằng nhà quê chắc nhìn thấy giá tiền chột con mẹ nó rồi, mua gì.
Kỳ thực đó là cách mua hàng mình học lỏm của thầy giáo dạy logic hồi còn học ĐH Tổng Hợp. Thầy kể đi mua kem đánh răng, tuýp nào thầy cũng mở nắp ngửi rồi thè lưỡi nếm phát, liếm đến hộp thứ 10 thì tí bị thằng bán hàng nó thụi cho phát, may chạy kịp😝.
Ông chủ tên An khác, không rẻ rúng thằng nhà quê, vẫn tận tình cho mình xem từng loại, để từng nhúm hạt trong lòng bàn tay, dùng ngón trỏ khua qua khua lại, rồi lấy từng gói cà phê bột gí vào mũi mình, phịt..ịt..ịt..t.t. một phát cho mùi thơm tỏa ra qua cái van một chiều.
Vừa thưởng thức mình vừa lóe lên một ý nghĩ rất nhảm nhí: Ông này có con gái mà đem giới thiệu cho con rể tương lai thì không lấy không được🤣.
An nói nhiều người đến đây uống rồi nạt nộ rằng sao cà phê lại nhờ nhờ thế này, phải đặc sánh chứ, sao lại có vị chua chua thế này... An lặng thinh không nói, hắn muốn áp đặt văn hóa uống cà phê lên quê hương hắn, một vùng đất chưa hề có bề dày hay truyền thống thưởng thức cà phê.
Cuối cùng mình mua 2 gói loại thượng hạng, đời túi đen các bác nhé. Thuần Arabica! Thề là mùi hương của nó các bác sẽ rất rất rất ít có cơ hội gặp. Vì sao thì mình đã có lần lý giải ở trên này.
Vừa gọi cho An, bảo hôm nào ông gửi xe xuống Sơn La cho tôi vài gói (như vừa mua) đem biếu.
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ