Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2020

Người già và nhu cầu được nói, được nghe

Nghe người già nói chuyện với nhau buồn cười nhưng thú vị! Mẹ tôi năm nay hơn 80, học hết lớp 3 bình dân học vụ. Ký thì “vẽ” chữ GÁI to tướng nhưng cộng trừ nhân chia kiểu hàng xáo không hề nhầm.
Hôm nào cũng vậy, các bà trong làng kéo sang tụ tập ăn trầu, rồi hỏi sao thằng Trung Quốc nó ác thế nhỉ, nó đánh cả học sinh; sao họ xây cái nhà cao thế kia thì leo có mà rạc cẳng... Đại khái thế, từ chuyện nhà ông Mấm sáng mất con chó cái sắp đẻ đến chuyện tối qua Israel phóng hoả tiễn vào Syria.
Trong số các cụ đến chơi có hai cụ ông, một đại tá một đại uý, đều xấp xỉ 80. Hai ông vào sinh ra tử, cay đắng ngọt bùi nếm cả. Sự từng trải và vốn sống khỏi phải bàn, lại là sỹ quan cao cấp, dù đã ra quân 20 năm thì trình độ cũng hơn đứt mẹ tôi một cái đầu, thế mà vẫn ngồi “đàm đạo” với nhau được mới lạ🤓!
Bà : - Nhà nước lấy tiền đâu mà làm cái sân bay bao triệu đô la?
Đại uý: - Tiền là giấy, in ra khó gì!
Đại tá: - Không phải. Ông này nói hay nhỉ! Mình đóng thuế cả đấy!
Bà: - Thế à! Tôi có đóng đâu?
Đại tá: (đỏ mặt, sẵng giọng) - Chị buồn cười! Chị không đóng nhưng con tôi đóng. Chị hiểu chưa?
Bà: - Thế à!
Cả hội cười khà khà. Hết chuyện🤣!
Đấy, kiểu thế! Nhiều hôm tay vung miệng hét tranh luận như mổ bò, tưởng cạch mặt nhau nhưng hôm sau vẫn thấy tụ tập như thường😝. Hoá ra người già luôn có nhu cầu (hoặc thích) ĐƯỢC HỎI, ĐƯỢC NÓI VÀ ĐƯỢC TRẢ LỜI.
Sự “thích” bắt nguồn từ sự cô đơn của người già, hoặc mong muốn truyền lại kinh nghiệm sống cho người khác. Cũng có thể “thích” là một sự lên gân để chứng tỏ mình còn hữu ích.
Dù nguyên do nào thì sự thích ấy cũng đều đáng quý, và nói thật, trong cái đáng quý có một chút đáng thương. Biết vậy để cảm thông vì ai rồi cũng đến lúc đáng thương như thế cả thôi!

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ