Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2020

Tan nát Sa Pa

Tôi đã lên Đà Lạt từ những năm 79-80. Thời đó cứ chiều là quân đội kéo ba-ri-e ở hai đầu đèo Bảo Lộc không cho xe qua, sợ Fulro. Kể từ đó tôi không chủ động trở lại Đà Lạt nữa trừ một lần vào chấm Liên hoan phát thanh.
Tôi đã đi chùa Hương từ năm 1983. Kể từ tôi đó chưa quay lại. Và cũng không có ý định quay lại.
Tôi đã lên Sapa cách đây gần 20 năm, trèo lên Trạm khí tượng (nằm cạnh trạm quan trắc địa chấn của Viện vật lý địa cầu) định ngủ đêm ở đó để thấm cái "Lặng lẽ Sapa" của Nguyễn thành Long. Kể từ đó tôi không còn hứng thú quay trở lại.
Tôi đã tới Quảng Ninh cách đây cũng mười mấy năm, thời mà phóng viên đến làm việc, cứ báo cơm ở nhà khách tỉnh, dù tác nghiệp đến 8-9 giờ đêm, về là thấy có mâm cơm đậy lồng bàn chờ sẵn, cứ việc ăn. Kể từ đó tôi cũng không mặn mà lắm với chuyện đi chơi ở đây ngoại trừ một lần đi ra rất xa, đảo Quan Lạn.
Lý do ư? Bởi vì những lần đầu tiên tôi đến ấy, tôi đã có được những cái gì đẹp nhất, nên thơ nhất, kiều diễm nhất, thiêng liêng nhất của chùa Hương, của Hạ Long, của Sapa, Đà Lạt... Tôi không muốn những ký ức xưa cũ ấy bị những thứ nhuôm nhoam thời hiện tại làm vấy bẩn. Tôi sợ nó khiến tôi thay đổi cách nghĩ về những miền trong trẻo tinh khôi đã đóng đinh vào tuổi thơ và một thời tuổi trẻ của tôi!
Lý do ư?... Thôi! Nhờ tấm ảnh (ở Sapa) này nói hộ.

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ