Thiên nga ở Hồ Hoàn Kiếm
Một sự việc, một địa danh, khi được gắn với màu sắc tâm linh, tôn giáo khiến nó có tính bền vững, ổn định, rất khó di dời lay chuyển; nhưng ranh giới giữa điều đó với sự bảo thủ, cổ hủ cũng thật mờ nhạt.
Hồ Hoàn Kiếm còn hơn thế vì nó liên quan tới truyền thuyết về lịch sử đấu tranh giữ nước của dân tộc. Nhưng truyền thuyết mãi mãi là truyền thuyết. Và hôm nay, dù thiên nga tung tăng bợi lội trên hồ, người ta vẫn nhớ từng có rùa vàng nơi đó với sự tích trả gươm. Hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau!
Tôi cho rằng Hồ Hoàn Kiếm, khi không còn rùa nữa, không sợ ảnh hưởng tới sức khỏe con vật lâu đời này nữa, thì kể cả có đàn vịt trên mặt hồ cũng khiến cho không gian sinh động, nên thơ và vui mắt hơn.
Có không ít ý kiến cho rằng Hồ Hoàn Kiếm là địa chỉ đỏ, gắn với truyền thuyết trả gươm thiêng, cụ rùa từng “có sổ đỏ” nhiều trăm năm ở đó nên giờ không thể thả những con vật hạ đẳng vào được. Cú không thể so với công, vịt giời sao hóa thiên nga và thiên nga càng không thể biến thành tứ linh được (?! ). Địa chỉ ấy đã được thiêng hóa và giờ không ai dám xâm phạm?
Cách đây hơn chục năm có ông GS tâm huyết với rùa cứ bắt mình gọi rùa là Cụ. Mình chả gọi, vẫn gọi “con rùa”.
Không nên thần thánh hóa bất cứ thứ gì! Mọi thứ đều thay đổi! Thay đổi theo hướng tốt hơn, đẹp hơn, tiến bộ hơn thì càng phải thúc đẩy!
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ