Thứ Bảy, 27 tháng 1, 2018

Bác Bim Bim

Hồi chiều dắt xe ra cổng đài thì thằng Hùng (Hung Nguyen) Báo Lao Động (thường trú Quảng Ninh) gọi, bảo đang ngồi cà phê Tonkin với Phạm Mạnh Hùng. Thế là mình ghé vào tào lao một lúc rồi rủ nó đi ăn nhưng nó có hẹn với bạn học nên đành dắt xe về, đúng lúc cầu Chương Dương đông.
Cầu Chương Dương chiều sang Gia Lâm không tắc nhưng phải nhích từng chút một. Đang dò dẫm lên cầu bất giác mình nhìn sang bên cạnh. Đúng cô bé có quả bóng bay màu đỏ! Nó, tay cầm quả bóng bay ôm chặt eo, áp chặt má vào tấm lưng thon của người mẹ. Con bé tròn xoe mắt nhìn mình rồi mỉm cười rời tay khỏi eo mẹ, giơ quả bóng bay ra vẫy vẫy, nói bác bim bim, bác bim bim mẹ ơi!


Hai tuần trước, cũng tầm này, mình vội về chơi bóng bàn nên luýnh quýnh thế nào tì cái tay phanh vào quả bóng cô bé đang cầm. Bốp! Quả bóng vỡ tan! Nó giật bắn rồi khóc nức! Mẹ nó quay lại nhìn quả bóng giờ chỉ còn như một mụn vải đỏ trên tay cô bé rồi ngước nhìn mình.
Chắc mẹ con bé buồn cười lắm với vẻ mặt thộn ra biết lỗi của mình nên vòng tay lau nước mắt cho bé, nói bác nhỡ làm hỏng, tí về mẹ mua quả khác. Cái vòng tay ra phía sau khiến khuôn ngực căng đầy của người mẹ trẻ như muốn văng ra khỏi tấm áo khoác mỏng. Giá như ở hoàn cảnh khác chắc chắn mình sẽ suy tư nhiều về nó, nhưng lúc này thì...
Mình ngại quá rê rê xe theo hai mẹ con, nói bác sai rồi, tí qua cầu bác mua đền quả khác to hơn. Cô bé vẫn chẳng nghe, lắc đầu quầy quậy nức nở khóc. Mẹ nó lại cao giọng vẻ doạ nạt: “Bác là bạn thân của bố đấy!”. Đến đây thì con bé không chịu được nữa, dùng dằng đập chân đập tay, nói sao mẹ bảo con không có bố.
Mẹ cô bé im lặng cắm cúi đi. Vài người bên cạnh quay sang nhìn. Mình thấy hơi bất tiện nên buông tay khỏi ghi-đông vỗ vỗ nhẹ vai nó, nói cháu nín đi, chắc chắn sang bên kia cầu có hàng bóng bay bác mua đền quả khác. Bảo vậy nhưng cô bé vẫn giàn giụa nước mắt, nhìn thương!
Qua cầu mình nài nỉ mẹ nó nán lại chút xíu để mình tìm hàng bóng bay. Mẹ cô bé cười, bảo thôi anh ạ. Mình nói người lớn đừng thất hứa với con trẻ!
Chả biết mình nói nghiêm túc cỡ nào mà hai mẹ con ngoan ngoãn theo sau. Nhìn ngược ngó xuôi nhưng dọc phố toàn cửa hàng bán ô tô, tiệm ăn và…nhà nghỉ. Đúng lúc đó mẹ cô bé hất mấy lọn tóc loà xoà trước mặt nhìn mình thẹn thùng, nói thôi anh ạ.
Cô bé ngồi sau đã nín, thấy mẹ bảo thế lại chực oà khóc. Mình vội xua tay, nói được rồi được rồi bác sẽ đền một thứ mà trẻ con nào cũng thích. Nói xong mình chạy vào mua một túi to bim bim. Lúc đưa, mình véo nhẹ vào má con bé, nói xinh giống mẹ quá đi! Mà cô bé xinh thật!
Khi đã cầm chắc chắn trên tay túi bim bim, cô bé giọng như mếu, nói bác phải đền cho cả mẹ cháu nữa😜!
Hôm nay lại gặp hai mẹ con ở đây, cũng giờ tan tầm này, đúng dốc cầu này, vào một chiều đông se lạnh...
Mẹ cô bé quay qua nhìn mình cười, nói anh à, còn nó thì bi bô khoe, từ lần gặp bác Bim Bim, hôm nào tan học mẹ cũng mua một quả bóng bay đỏ, đến đây đi thật chậm, nhìn xung quanh, hỏi con có nhớ bác Bim Bim không.

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ