Thứ Bảy, 27 tháng 1, 2018

Chả có gì phải sợ! (chuyện không nhã lắm)


Cuối năm tổng kết cơ quan, anh em trong ngoài nước đổ về. Lại tụ bạ. Tối qua mình với thằng Tung Truong ngồi uống đến cuối, anh em ôn lại kỷ niệm thường trú, rồi sau đó hình như hai thằng nắm tay nhau khóc (thấy chúng nó kể lại). Già hay xúc động! Mà già lại hay hoài niệm.
Hồi mình thường trú trên Sơn La có bữa uống rượu với bà con kinh quá, sáng hôm sau nhận lệnh anh Hoàng Cầu lại phải vọt lên Điện Biên.
Nhậu thường trong bụng chẳng có gì nên sáng sớm mò ra Ngã tư xe khách định làm đĩa bánh cuốn Xuân Nhị nhưng họ chưa mở hàng đành mua gói xôi gấc dằn bụng, chuẩn bị cho chuyến đi dài, khá mệt.
Chén hết gói xôi nhưng trong người vẫn lâng lâng! Rượu tính rượu tình của bà con ngấm kinh! Đến Thuận Châu, chân đèo Pha Đin, mình, anh Cầu, anh Mạc (lái xe), Đỗ Thái Hùng (PGĐ VOV5) dừng xe ăn trưa.
Cải Mèo của bà con luộc bốc khói nghi ngút lại ăn trong cái tê tái lạnh của vùng cao thì ngon như thế nào mọi người biết rồi. Tả không hết! Mình vẫn say, ươn người nên chỉ gẩy gót mấy đọt rau cải cho mát ruột!
Bắt đầu lên đèo Pha Đin đã thấy khối vật chất trong dạ dày nó lắc lư theo khúc cua tay áo, cái bụng óc ách chuyển về trái, lắc sang phải, rồi từ phải di chuyển sang trái...
Đến gần đỉnh đèo thì mình hự lên một tiếng. Anh Cầu vốn từng trải vụ này cười hích hích, nói Phong cắn răng, cắn răng, để nước chảy ra còn bã ở lại!
Biết thừa anh trêu nhưng đúng là lúc đó có cắn răng thật, cắn răng để ghìm lại thôi. Mình răng chắc (giống ông nào đó) nên cả nước và bã đều không ra nổi😫 , anh Mạc phải tấp xe vào lề để mình ói.
Đầu tiên nó ra màu xanh lục - khối vật chất có tên cải Mèo; phủ lên trên màu xanh ấy là màu đỏ tươi - sản phẩm xôi gấc đang trong quá trình tiêu hóa dang dở; rồi sau rốt là màu vàng nghệ, cái màu cuối cùng còn sót lại trong dạ dày của dân nhậu quá đà.
Thấy ra cả xanh cả đỏ cả vàng như thế nên Thái Hùng hoảng, nói anh Cầu ơi, thằng này toi rồi!
Hồi đó mình cũng khỏe, xong cái đóng cửa lên xe lại líu la líu lô suốt hơn chục cây số đèo như chả có chuyện gì.
Năm 2013 mình lại đi thường trú miền Tây. Một buổi sáng thức dậy đi vệ sinh để chuẩn bị vào ĐH Cần Thơ chơi bóng bàn, lúc nhìn xuống để bấm nút xả bồn cầu, thì eo ôi, toàn máu! Đỏ tươi! Thôi Xong!
Vào đất Cần Thơ này từ Nam Tiến đến ông bạn mình- Nhật Minh, ông nào cũng lê lết hồi cố hương với bệnh đại tràng từ nặng đến cực nặng, mình không ngoại lệ. Đau mấy tháng nay rồi. Biết đấy nhưng kiêng sao được ở đất này. Thế là xong! Nhật Minh chỉ đau tưng tức bụng mà điều trị mãi mới dứt, mình ra máu ồ ạt thế này...
Chán! Chả buồn kéo quần, cứ thế lê lê ra ngoài thì bất chợt nhìn thấy bao thanh long ruột đỏ của ông chú Nguyễn Nhật Trường . Bất giác mình cười phá lên như điên. Hoá ra là nó!
Hôm trước thằng Nguyễn Nhật Trường rủ về Chợ Gạo (Tiền Giang) nhậu chơi với ông chú nó. Bữa đó làm 2 con vịt xiêm, quá đã! Lúc về chú nó còn ấn lên xe một bao tải thanh long ruột đỏ. Ai sống miền Tây thì biết thanh long Chợ Gạo ngon ngọt cỡ nào, ăn no chứ không chán😜!
Trải nghiệm các cung bậc cảm xúc khác nhau , kể cả sợ hãi , luôn rất thú vị! Các bạn trẻ cứ đi và cứ dấn thân, chả có gì phải sợ!

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ