Nghe thời tiết
Mẹ mình sinh ra ở Thường Tín (Hà Tây) trong một gia đình có nghề làm bánh kẹo truyền thống. Từ thời Pháp bà đã theo các cụ lên Hà Nội sản xuất và buôn bán mặt hàng này.
Sau 1954 thì tư thương to hay nhỏ gì cũng không được welcome. Lúc đó "con người mới" là phải vào hợp tác xã. Bà lúc đó đang thanh niên hừng hực khí thế, hoà cùng phong trào sôi động lúc bấy giờ, đã trở thành 1 nông dân thực thụ.
Với mình, hình ảnh về một gia đình làm nghề xưa chỉ còn xuất hiện trong những lần bà làm bánh cuốn, kẹo vừng, kẹo bột, kẹo lạc, quấy bánh đúc... cho gia đình ăn, mà cũng hiếm hoi lắm vì những năm 70-80 gạo còn chả đủ.
Bây giờ dù đã trên 80, chả phải làm gì nữa, nhưng ngày nào bà cũng nghe thời tiết. Mắc màn, tắt điện nhưng chưa đến mục thời tiết (trên TV) là cứ ngồi chồm hỗm chờ. Nếu lỡ thì mai bật đài radio từ sớm để nghe.
Mình thấy lạ là bà suốt ngày trong nhà cần biết thời tiết làm gì? Chất quê, chất nông dân thấm vào người thế đấy! Người nông dân muốn có cái đổ vào mồm thì phải "trông mưa trông nắng trông ngày trông đêm".
Hôm nay hửng nắng! Trước khi đi học Cún hỏi có cần mặc áo ấm không. Chưa biết trả lời thế nào thì nó đã xuống hỏi bà. Bà luôn cho nó câu trả lời đúng về ông trời.
Có vậy thôi mà đến tuổi này mình vẫn không hiểu!
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ