Thứ Ba, 3 tháng 10, 2017

Mình là người có tâm

Nghe tiếng thị khua khoắng chổi ở cầu thang, mình ngồi trên lầu, dù đang đắm đuối canh còm và đếm like sẽ tức tốc bật dậy, ném cái đi động vào giỏ, nhớn nhác tìm cái chổi lông gà phe phẩy đâu đó.
Thường thì những hành động ngô nghê ấy không qua nổi mắt thị nhưng làm vậy dường như thị thấy thỏa mãn hơn.
Khi thị rửa bát thì mình không thể ngồi vểnh râu lên xỉa răng mà phải lăng xăng đi lau mấy giọt nước bắn ra rơi dưới chân thị, xoa tay mò mẫm lần nhặt những hạt cơm rơi quanh đó. Rõ ràng thị làm rơi ra nhưng phải biết nhận lỗi về mình, nói anh vô ý quá...
Những lúc như thế, dù nhà chả có con muỗi con ruồi nào nhưng cũng cố vờ phát nhẹ vào chân thị một cái, chửi một câu: - Tiên sư mày! Dám láo à!
Tất nhiên cái tiếng "à" phải hồ hởi hả hê như vừa dành được một chiến công vang dội.
Nếu là muỗi thật thì chìa ra cho thị xem để báo công; còn vờ vĩnh thì phải "nhận lỗi" một cách chân thành, nói ái chà, con ruồi này gớm thật!
Tóm lại, mỗi khi thị đang làm một việc gì đó thì mình cũng phải cố nặn ra trong đầu một việc làm để tay chân không rảnh rỗi. Ví dụ như cái lồng bàn vừa mua nhưng cứ đem ra kì cọ và đổ tiệt cho nó vô cùng nhiều vi trùng.
Mấy đứa bạn đến chơi ngó bộ dạng vậy đều bảo mình sợ... thị. Không phải! Nhầm! Mình là người có tâm!
PS: Hốt-gơ thời nay nên yêu người có tâm!

Ảnh: Chỉ minh họa, không liên quan đến nội dung bài viết 


0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ